Hứa Minh Tâm cười hì hì rồi nói, cô như một con hồ ly nhỏ, tự cho là mình đã đạt được đồ tốt.
Nhưng thực tế thì hai trái chanh vừa nãy trong mắt người khác chẳng đáng một đồng.
Nếu cô không ở bên anh thì sợ rằng anh còn chẳng đụng tới, thậm chí còn chẳng nhìn. Nhưng bây giờ Cố Gia Huy lại cảm thấy hai ly nước chanh này rất quý giá.
Bởi vì đó là nước chanh đợt đầu tiên!
Đúng thế, cho dù là thứ gì, có không tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng sẽ có mặt tốt nhất.
Cố Gia Huy không thích quan sát những chi tiết nay nhưng chỉ cần Hứa Minh Tâm ở đây thì cô sẽ quan sát giúp anh, thế là được rồi.
Anh nâng ly lên rồi nhấp một ngụm: “Đúng là ngon lắm.”
“Thấy chưa, em cũng uống mấy ly.”
Đồ ngốc, bởi vì có em nên ly nước này có ý nghĩa đặc biệt, vậy nên anh mới cảm thấy ngon.
Nếu như không có em thì nó có ngon tới mấy cũng chỉ là vô vị mà thôi.”
“Chuyện này xử lý thế nào rồi? Tên mập đó có làm khó anh không, sau chuyện này chắc chắn anh ta sẽ tìm anh trả thù.”
“Nếu anh ta trả thù thì anh mới vui đây.” “Vì sao chứ?” Hứa Minh Tâm có chút thắc mắc.
“Vừa rồi em cũng nghe đó, bố anh ta nắm trong tay miếng đất tốt nhất ngoại ô phía đông của thành phố. Có rất nhiều tập đoàn muốn có được nó, người người đều có thể cho giá cao nhưng bố anh ta lại do dự không biết nên đưa cho ai mới có thể không làm mích lòng người khác.”
“Anh cả anh cũng muốn có được nó. Nếu ông ta đưa cho anh cả anh thì phải đề phòng anh trả thù. Nếu như cho anh thì lại không biết nên nói thế nào với Cố Trác Đông. Nhưng hôm nay ông ta không muốn làm mích lòng người khác nhưng con của ông ta không biết điều, làm mích lòng anh. Nếu như anh tóm lấy con của ông ta không há miệng thì ông ta phải làm sao?”
“Vậy thì ông ta phải đưa cho anh mảnh đất kia để nhận lỗi đúng không? Hơn nữa còn không dám để giá quá cao.”
“Thông minh thật đó, thưởng cho em gọi món, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.”
Cố Gia Huy vừa cười vừa nói, anh đẩy thực đơn tới trước mặt cô.
Hứa Minh Tâm cũng không khách sáo, cô gọi ba món mặn một món canh, cuối cùng còn gọi hai chén cơm.
“Đủ chưa?”
“Đủ rồi, hai người làm sao ăn được nhiều thế chứ?”
Bây giờ Hứa Minh Tâm mới phát hiện Cố Gia Huy là gian thương. Người đàn ông mập kia còn chưa biết mình bị người khác lợi dụng, chắc đang vừa khóc vừa chạy về nhà rồi “Cố Gia Huy, anh luôn khéo léo tính toán như thế này sao?”
Hứa Minh Tâm vừa ăn vừa hỏi.
Cố Gia Huy gắp đồ ăn, khi anh nghe thấy câu này thì tay có hơi khựng lại.
Anh đặt đũa xuống, uống một miếng nước rồi mới nói với vẻ bình tĩnh: “Không, người không phạm ta ta không phạm người.”
“Là thế à?”
“Minh Tâm, nếu như có một ngày em phát hiện anh cũng không phải người tốt thì em sẽ làm thế nào?”
“Không phải người tốt là có ý gì?” Hứa Minh Tâm vẫn chưa hiểu, cô có chút hoang mang.
“Không có gì, ăn đi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 209
Chương 209