“Em có thể không yêu anh, anh yêu em là được rồi. Anh không cho phép em rời xa anh, em nghe rõ chưa.”
“Cố Gia Huy, thật ra trong lòng anh cũng hiểu rõ, chúng ta hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới. Em hòa nhập vào thế giới của anh rất khó khăn, anh cũng thế. Không có cách nào để vẹn toàn đôi bên cả. Em cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi ngày ở bên cạnh anh đều rất mệt mỏi, áp lực đến nỗi em sắp thở không ra hơi.”
“Em không thích anh trở nên đẹp trai, em không thích anh trở thành chủ tịch của J&C. Thân phận này của anh khiến cho em cảm thấy mình rất nhỏ bé. Anh cứ xem như là bỏ qua cho em đi được không?”
Hứa Minh Tâm nói xong câu này một cách đau đớn.
Mỗi chữ đều giống như con dao đâm thẳng vào trái tim của hai người.
Nỗi đau dao cùn cắt thịt cũng đại khái là như thế này mà thôi.
Cố Gia Huy nghe những lời mà Hứa Minh Tâm nói thì cả cơ thể cao lớn của anh run lên.
Cô chưa từng nói với anh như thế.
Anh đã làm hết sức mình để bảo vệ cô, nhưng cô vẫn không thể vui vẻ được.
“Đây là những lời thật lòng của em sao?” Cố Gia Huy buông tay ra, hai bàn chân anh như bị rót chì, tấm lưng cứng ngắc.
“Vâng!”
“Là anh ép buộc em…”
Sau lưng Hứa Minh Tâm vang lên tiếng tự giễu của Cố Gia Huy. Một tiếng cười lạnh lùng ngắn ngủi kia như đâm thẳng vào trái tim cô.
Trái tim cô trong giây phút này đã chảy máu đầm đìa.
“Em đi đi, không cần quay về nữa. Đồ đạc lúc sau anh sẽ nói chú An gửi qua cho em.”
“Vâng.”
Cô chỉ dám nói từng chữ từng chữ một, sợ rằng Cố Gia Huy sẽ nghe được giọng nghẹn ngào của mình.
Cố Gia Huy không biết, bàn tay nhỏ bé giấu trong áo của cô đã siết chặt lại, dùng toàn bộ sức mạnh để trừng phạt chính mình.
Cô rất bước ra đi mà như bước trên lưỡi dao.
Cuối cùng cô đi ra khỏi cửa chính. Cố Gia Huy vẫn đứng ở chỗ cũ, ánh mắt của anh vẫn nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô. Anh rất hi vọng rằng Hứa Minh Tâm sẽ quay đầu nhìn mình.
Nhưng cô đã đi thật rồi, không hề quay đầu lại.
“Chú An.”
Cố Gia Huy thốt lên một tiếng đầy đau khổ.
Chú An vội vàng đi lên trước. Ông ấy cũng không biết vì sao đột nhiên hai người lại cãi nhau, thậm chí… còn chia tay?
“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Chú An nhìn cơ thể Cố Gia Huy lảo đảo một chút thì vội vàng bước tới đỡ anh.
Cố Gia Huy đưa tay lên tường để chống đỡ sức nặng cơ thể của mình rồi nói: “Chú đi theo Hứa Minh Tâm, đừng để cô ấy phát hiện. Phải thấy cô ấy về trường an toàn rồi hãy quay lại.”
“Cậu chủ, nhưng mà cậu…”
“Đi nhanh đi, cô ấy không thể xảy ra chuyện gì được.”
“Được thôi…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 231
Chương 231