“Cô….. Sao Cố Gia Huy lại có người vợ sắp cưới như cô chứ, những lời dơ bẩn như cũng nói ra được, tôi muốn tố cáo cô, cho mọi người nhìn kỹ khuôn mặt xấu xí của cô!”
Trịnh Hoa tức muốn hộc máu, gương mặt xinh đẹp đã trở nên vặn vẹo dữ tợn: Cô ta lớn như vậy rồi, nhưng chưa bao giờ thấy có người nói với mình như vậy.
Hứa Minh Tâm nhớ tới dáng vẻ ghê gớm ngày thường của Bạch Thư Hân, vén tay áo lên, hai tay chống hông, tiếp tục nói: “Được đó, cô nói với mọi người đi, tôi cũng muốn cho mọi người phân xử, cô là kẻ thứ ba mà lại như vậy, cô có còn liêm sỉ không?”
“Tôi và Cố Gia Huy có hôn ước, đó là cha anh ấy và cha tôi quyết định, nếu cô cảm thấy anh ấy cưới sai người, cô đi tìm bác ấy cãi lí đi! Hơn nữa, xin cô hãy có thái độ đoan chính, bây giờ cô là kẻ thứ ba, cô muốn phá hỏng tình cảm của tôi và Cố Gia Huy, cô đừng nói mình cao quý hơn mà nói tôi thấp kém như vậy. Cơ ngơi nhà tôi thật sự không bằng nhà cô, nhưng nhân phẩm của tôi còn tốt hơn cô nhiều!”
“Tôi thấy cô điên rồi, những lời mê sảng đó cũng dám nói! Tôi….. Hôm nay tôi phải xé rách miệng cô!” Trịnh Hoa tức giận đến mức nổi điên lên, căn bản không có năng lực suy nghĩ bình thường, cũng không quan tâm đây là đâu, trực tiếp lao tới.
Hứa Minh Tâm chạy chóng chạy trốn, cũng may những người hầu phía sau đó tay mắt lanh lẹ, nhao nhao đi lên giúp đỡ, không bao lâu đã giữ được Trịnh Hoa.
“Cô…Các cô buông tôi ra, các cô thật to gan, cũng dám ngăn cản tôi, tôi chính là cô chủ nhà họ Trình!” .
“Chúng tôi không biết cô là cô chủ nhà ai, nhưng chúng tôi biết cô Hứa là bà chủ của chúng tôi. Nếu cô động vào bà chủ của chúng tôi một chút, chúng tôi sẽ không quan tâm cô là thần tiên nơi nào!”
“Cảm ơn, cảm ơn, mọi người đều được phát tiền thưởng!”
Hứa Minh Tâm cảm động muốn chết, thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào đồng đội! Bây giờ cũng không phải lúc keo kiệt, sẽ có thưởng cho mọi người!
Khi Trịnh Hoa nhìn thấy chủ tớ bọn họ giúp đỡ nhau, tức giận đến run rẩy cả người, gương mặt đẹp đẽ biến thành màu gan heo.
“Cô..Cô chờ đó cho tôi!”
Trịnh Hoa giãy giụa thoát ra, còn kêu gào nói những lời tàn nhẫn.
Hứa Minh Tâm cũng không sợ đâu!
“Trịnh Hoa, cô nói tôi không rót trà cho cô, tôi không lễ phép, sao tôi cũng không thấy cô gọi một tiếng dì nhỉ? Vai vế của Cố Gia Huy có lẽ cũng hơn cô một đời, sao cô lại không gọi anh ấy là chú Cố, cô luôn gọi tên của anh ấy, thật đúng là không lễ phép!”
“Tuy rằng tôi còn chưa vào cửa, nhưng cũng đã đính hôn, cô cũng phải gọi tôi một tiếng dì Hứa phải không? Cha mẹ cô không dạy cô, ngay cả chú dì cũng không gọi được, thật là không gia giáo!”
Trịnh Hoa nghe được lời này, sắp bị chọc tức đến phát điên lên.
“Tôi liều mạng với cô!”
Cô ta cậy mạnh nhào tới, thoát khỏi tay của mọi người.
Nhưng cũng may bọn họ kịp thời ngăn cản.
Bàn tay kia lướt qua gương mặt cô, suýt chút nữa thì dừng ở trên mặt cô.
Hứa Minh Tâm sợ tới mức sắc mặt tái nhợt chớp mắt một cái, ánh mắt kia cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn như bịt kín sương lạnh.
Mèo con muốn bùng phát rồi.
Cô cũng chưa so đo lần trước Trịnh Hoa đã đánh cô một cái tát, làm hại cô phải dặm phấn mỗi ngày.
Không ngờ vừa rồi cô ta còn muốn đánh mình!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 257
Chương 257