Những người ăn dưa vốn không biết sự thật định bỏ đi nhưng lại bị lời nói của Trịnh Hoa dẫn lại.
Khách khứa tụ tập ngày càng đông vây chặt lấy Hứa Minh Tâm.
Trịnh Hoa không chiu từ mặt đất đứng dậy, cô ta khóc khiến những người đàn ông có mặt đều mềm lòng.
Người đẹp khóc sẽ cần một quý ông.
Ngay lập tức có một người đàn ông xung phong đỡ Trịnh Hoa dậy và nói: “Cô Trịnh Hoa, ai dám đầy CÔ?
“Chuyện này cũng đừng có trách cô Tâm. Cũng là do tôi nói năng vô lễ và nói đùa rằng cô Minh Tâm đúng là ăn quả được, nhưng tôi cũng không muốn kich thích cô Minh Tâm. Cô Minh Tâm, tôi đã sai rồi…”
Trinh Anh bắt đầu già vờ ngây thơ và đáng thương.
Ngay khi cô ta nói những lời này nói ra, tất cả mọi người đứng về phía Trịnh Hoa, họ nhìn Minh Tâm vớiánh mắt đáng sợ như thể cô là một tội nhân.
“Không đúng, vừa rối tôi đã đấy cô ấy, nhưng không phải…”
“Không phải cô đã thừa nhận rồi sao?”
Trịnh Hoa chưa kịp nói xong bên kia đã lạnh lùng cắt ngang.
Mọi người xung quanh cô ngay lập tức chỉ trỏ vào Hửa Minh Tâm nghị luận, bọn họ nói rằng cô ấy kiêu căng ngạo mạn, có sự bảo vệ của nhà họ Ngôn nên cô ấy trở nên ngang ngạnh.
Sau đó còn lôi Hứa Đan Du ra nói, nói rằng cô ấy rất hiền lành và trong sáng nhưng tại sao em gái lại không có gia giáo như vậy, ở nơi công cộng còn đụng tay đụng chân.
Đúng lúc này có người trong đám đông hét lên: “Vợ chồng nhà họ Ngôn đến rồi.”
Mọi người nhìn về phía cửa và thấy Ngôn Dương đang đi vào cùng người vợ yêu quý của mình, chỉ cần có một người đàn ông nào nhìn Thẩm Thanh là ông ta sẽ trừng mắt nhìn lại.
Một người phục vụ giải thích chuyện mới xày ra cho Thẩm Thanh, nghe xong bà liền liếc mắt nhìn qua, Thẩm Thanh được mọi người biết là một ngườiđẹp lạnh lùng, nay đã ngoài bốn mươi nhưng bà vẫn vô cùng xinh đẹp.
Thời gian đặc biệt ưu ái cho cái đẹp.
Thẩm Thanh đi tới, Ngôn Dương lập tức don đường cho bà. “Tránh ra tránh ra, đừng cham vào vợ tôi!” Thẩm Thanh bước đến giữa hiện trường và nói: “Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Hoa lập tức vừa khóc vừa nói: “Bác tới rất đùng lúc, mọi người ở đây đều đã nhìn thấy chính Hữa Trúc Anh đấy cháu trước, bác phải giúp cháu phân xử chuyện này cho rõ ràng…”
Trịnh Hoa nói xong, Thẩm Thanh không bình tĩnh khoát tay, chán ghét nói: “Tôi hỏi cô sao? Tôi đang hỏi con gái nuôi của tôi là ai đang ức hiếp con bé, con nói cho mẹ, mẹ sẽ trút giận cho con.”
Thẩm Thanh vừa nói xong thì mọi người xung quanh trờ nên bàng hoàng.
Chuyện này rõ ràng là Hứa Minh Tâm đầy người khác, cho dù đối phương nói năng vô lễ cũng không nên làm như vậy. Nhưng khi Thẩm Thanh trực tiếp nói ra những lời này thì rõ ràng là muốn bao che khuyết điểm.
Trịnh Hoa chết lặng, cô không tin nhà họ Ngôn đàng hoàng lại có thể làm ra chuyện vớ vẩn như vậy. Cô ấy nhìn Ngôn Dương như thể tìm ông giúpđỡ rồi nói: “Bác trai, bác gái…”
“Bà xã tôi nói không đúng sao? Vợ tôi không hói cô thị cổ đừng nói chuyện. Nếu cô chọc giận vợ tôi thì gọi tôi cũng vô dụng.”
Trinh Anh nghe thấy vậy thì thắm cảm thấy lo lắng. Ngôn Dương vốn đã nổi tiếng là một người sơ vợ thì làm sao có thể chống lại Thẩm Thanh.
Lúc này, cô ta chi có thể cầu cứu ông nội, cũng may lần này cô ta không ở đây một mình.
Cô ta nhanh chóng nháy mắt với người phục vụ, người này lặng lẽ chuồn đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 348
Chương 348