Mấy ngày qua, Trịnh Hoa sống rất thấp thỏm, hãm hại Hứa Minh Tâm không thành, sau đó còn bị bẽ mặt trước vợ chồng Ngôn Dương.
Ông nội cô ta cũng không bao che cho cô ta, trái lại còn trách đó là lỗi của cô ta.
Cô ta không thấy mình sai gì cả, Hứa Minh Tâm không xứng với Cố Gia Huy, có lỗi lầm gì thì Hứa Minh Tâm cũng là người sai.
Tự nâng giá trị bản thân lên, mơ tưởng hão huyền muốn làm chim sẻ bay lên cày cây cao làm phượng hoàng, đúng là chuyện hoang đường.
Ông nội không hiểu mình thì thôi, nào ngờ cô Bốn nhà họ Cố lại còn quá đáng hơn, xông ra giúp đỡ cho Hứa Minh Tâm như một con chó điên vậy, thậm chí còn mắng chửi mình, ra tay tát mình một cái!
Cái tất đó đã khiến Trịnh Hoa phải trốn trong phòng không dám ra ngoài.
Ông cụ nhà họ Trình cảm thấy Trịnh Hoa làm cà họ nhà mình mất mặt, còn định sắp xếp ca nô cho cô ta rời đi.
Nhưng cô ta đã gào khóc ăn vạ không chịu đi, sau đó yên lặng chờ đợi mãi đến giờ, đợi cho mọi người đi tham gia tiec cưới hết rồi mới tìm cơ hội để giết chết Hứa Minh Tâm.
Chỗ này không có camera giám sát, cũng không có nhân chứng.
Lần trước trời xanh trăng sáng chứng giám, nhưng bây giờ mây đen đã che khuất cả ánh trăng rồi, xem ra ông trời cũng biết là Trịnh Hoa đang định làm chuyện xấu nên mới làm vậy để giúp đỡ cô ta.
Trúc Anh nghĩ: “Ngay cả ông trời cũng giúp mình, vậy chứng tỏ con khốn Hứa Minh Tâm này đáng chết thật rồi! Nếu đã không biết điều, nói mãi vẫn không chịu nghe thì cô ta cũng chẳng cần phải khách sáo nữa, cứ vậy mà tiễn cô lên trời mà thôi.”
Trúc Anh cầm một cây gậy sắt lấy từ nhà kho, trên đó còn dính lấy vệt máu đỏ thẫm.
Vốn dĩ cô ta còn định đánh ngất Hứa Minh Tâm bằng một nhát gật, nhưng sợ bản thân không đủ khỏe đến vậy nên cô ta đã chuẩn bị sẵn cả thuốc mê. Quả nhiên, thuốc mê này rất hiệu quả. Vậy cũng tốt, ném cô xuống biển cho cá ăn ngay thì chẳng có gì vui cả. Loại con gái khốn nạn này nên giết từ từ thì mới thỏa được mối hận trong lòng cô ta.
Đầu gậy sắt ma sát với boong thuyền, Trịnh Hoa đi đến gần, tiếng bước chân của cô ta xen lẫn với tiếng ma sát chói tai của cây gậy sắt xuống sàn nhà, nghe như tiếng gọi của địa ngục vậy.
Sắc mặt Hứa Minh Tâm tái nhợt như tờ giấy trắng, trên trán còn có lớp mồ hôi mỏng.
Cô cố hết sức để bò ra chỗ khác, nhưng chỉ có thể cử động được rất ít.
Vệt máu dưới sàn bị kéo dài ra, nhìn rất đáng sợ.
“Con khốn này, mày sắp chết đến nơi rồi còn giãy dụa gì chứ? Đoi lát nữa giết mày xong tao còn phải lau máu cho mày nữa! Tôm thật đấy!”
Trịnh Hoa giẫm mạnh vào tay Hứa Minh Tâm, sau đó nghiên mạnh chân xuống.
Hứa Minh Tâm đau, muốn hét to lên nhưng lại không phát ra được tiếng gì cả.
Người cô chẳng có chút sức lực nào, cổ họng nghẹn như bị thứ gì đó chặn lại vậy, cô chỉ có thể hít sâu một hơi.
“Trịnh Hoa… cô lại muốn giết tôi?”.
Trước giờ Hứa Minh Tâm chưa bao giờ trải qua những chuyện tranh chấp kiểu này, cô chỉ biết đến mấy chiêu trả thù vặt vãnh mà thôi. Ngay cả việc tát người khác cô còn chẳng dám làm, huống chi là giết người.
Không ngờ là Trịnh Hoa lại muốn giết người diệt khẩu. Hứa Minh Tâm đã đánh giá thấp sự đáng sợ của lòng người rồi.
Hứa Minh Tâm đau đến mức mồ hôi toát ra như mưa, cố gắng lắm mới nói được câu kia.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 382
Chương 382