“Anh!”
Sau chuyện bốn năm trước, Cố Gia Huy đã bị ám ảnh với nước, vốn dĩ kỹ năng bơi của anh rất tốt, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn thấy nước thì cả người anh sẽ cứng đờ lại.
Nếu anh cứ lao xuống như vậy thì kiểu gì cũng sẽ chết mất.
Cố Yên vội vàng gọi đội lặn chuyên nghiệp, bào họ xuống biển tìm người càng nhanh càng tốt.
Lúc này, Cố Gia Huy chìm dưới biển, anh sốt ruột muốn cứu người, không quan tâm đến thân thể của mình. Nhưng… bản năng của cơ thể lại mạnh hơn ý chí, cà người anh vẫn cứng đờ lại.Không được!
Trước khi tìm ra Hứa Minh Tâm, anh không được bỏ cuộc.
Bây giờ mặt biển đang rất lặng, phần dưới biển cũng không có mạch nước ngầm. Hứa Minh Tâm bị thương, chắc chắn sẽ không thể bơi được, vậy kết quả của cô chỉ có một, đó là nhanh chóng chìm xuống đấy biển.
Không biết là anh đã đến muộn bao nhiêu lâu rồi, nhưng chỉ cần anh chìm xuống nhanh hơn thì chắc chắn sẽ tìm được Hứa Minh Tâm.
Anh từ bỏ việc bơi lội, cố gắng kiềm chế sự khó chịu, để yên cho mình chìm xuống.
Cuối cùng thì anh cũng thấy được bóng người trong biển.
Hứa Minh Tâm không nhúc nhích gì cả, giống như đã ngủ thiếp rồi vậy.
Anh cũng mong là cô chỉ ngủ thiếp đi thôi.
Cuối cùng thì anh cũng đến gần được Hứa Minh Tâm, ôm chầm cô vào lòng.
Anh chưa thể chết được, nhất định phải cứu được cô đã.
Nhưng mà… hình ảnh bốn năm trước lại tái hiện lại trong đầu anh, đầu anh đau như sắp nứt ra vậy.
Anh dùng một tay ôm chặt Hứa Minh Tâm, tay còn lại đè mạnh lên đầu.
Anh hai… nếu trong biển thật sự có vong linh của anh, năm đó anh không cho em chết ở biển, vậy thì bây giờ anh cũng cứu em, không đề em chết ở biền đi mà.
Mình không được chết, không thể để chuyện bất trắc gì xày ra với Hứa Minh Tâm được!
Có vẻ như lòng quyết tâm cứu người của anh quả kiên định nên dần dần cơ thể của anh đã có thể hoạt động trở lại.
Anh vội vàng tăng tốc độ trồi lên mặt nước.
Đội cứu viện cũng đã xuống nước rất kịp thời, vớt được hai người lên.
Lúc này, ở boong tàu có rất nhiều người.
Bác sĩ đến kiểm tra vết thương trên người cô, sau đó vẻ mặt trở nên rất nghiêm trọng.
“Bệnh nhân bị mất quá nhiều máu, trên du thuyền không đù thiết bị chuyên dụng, phải lên bờ ngay.”
“Anh, em đã chuẩn bị xong ca nô rồi, anh mau đưa Minh Tâm đi đi.”
Cô Yên đã lường trước tất cả các tình huống, chuẩn bị kỹ tất cả mọi biện pháp đề ứng phó.
Cố Gia Huy cần thận bế Hứa Minh Tâm lên, nhanh chóng rời đi.
Rồi đột nhiên anh nhớ ra việc gì đó, quay sang, lạnh lùng nhìn Trịnh Hoa đang đứng ngây ra như phỗng, lạnh giọng nói ra tám từ.
“Nhà họ Trình, nợ máu phải trả máu.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 385
Chương 385