“Vâng vâng vâng, tôi đảm bảo sẽ không cho cô Minh Tâm biết.”
“Ngoại trừ pháo hoa và bữa ăn tây ra thì tôi còn cần chuẩn bị quà cáp gi hay không?”
Cố Gia Huy hòi.
Anh còn chẳng bao giờ phí tâm tư suy nghĩ để ki được những hợp đồng cả trăm tỷ như vậy.
Nhưng hôm nay lại vô cùng đắn đo, tổn tâm, tổn sức vì tặng thưởng cho Hứa Minh Tâm.
Anh nghĩ một chút lại không kiểm được muốn tự cười chính mình.
Nhưng vậy thì đã sao, điều anh muốn chính là vậy. Anh muốn giao hết cho cô những thứ tốt nhất trên thế giới này.
“Nhẫn thì sao?”
“Đất quá, tôi sợ sau này cô ấy gặp cướp lại tinhnguyện để người ta cắt ngón tay cũng nhất quyết không chịu tháo nhẫn ra.” Cố Gia Huy ôm trán nói, anh quà là rất hiểu cái tỉnh ham mê vật chất của Hứa Minh Tâm.
Lúc vứt đồ cũ trong nhà đi, cả chú An cũng không dám để Hứa Minh Tâm biết được.
Chủ ấy sơn Hứa Minh Tâm sẽ đau lòng suốt cả ngày. Cô vừa nghĩ đến chuyện đồng gia sản tỷ bạc của mình bị ném đi đã ăn không ngon, ngủ không yên, cuối cùng người gặp xui xẻo lại chính là anh.
“Vậy… quần áo?”
“Cũng đắt quá.”
Anh lại nghĩ đến sau khi Hứa Minh Tâm biết đổ trên người đắt tiến ra sao lại ăn gì cũng cẩn thận từng chút.
Chính thế nên cô còn học được lễ nghi trong bữa ăn của phương Tây, nhét một mành vài trắng trước cổ áo mình.
Để tránh cho quản áo bị bắn, cô đúng là đã cố hết sức rồi. Khương Tuấn bất lực: “Thưa anh, tôi nói thật cô Minh Tâm hình như có chút bất thường đấy. Chắc là cà Đà Nẵng cũng chẳng tìm nổi người thứ hai giống vậy đâu. Anh có nhiều gia sàn như thế, bất động sản với cổ phần tính sơ chắc cũng hơn mấy nghìn tỷ rối đi. Người khác mà biết người đàn ông của mìnhgiàu như thế, chắc chắn sẽ vui mừng hớn hở, thích gì mua đó. Vậy mà cô Minh Tâm lại ngược lại, mở không it tài khoản ngân hàng, mà lại để hết tiền dành dụm vào đó.”
“Cậu đừng có mà nói cho Minh Tâm biết tôi có bao nhiều gia sàn, đừng có dọa cô ấy.”
Cố Gia Huy tức giận trừng mắt: “Tôi đã cười được một cô gái biết cần kiệm chăm lo gia đình, đó là chuyện tốt. Cậu mà dám nói năng lung tung thì nghi tết cũng không có đâu, đừng mong có thể tìm được đối tượng xem mắt.”
Khương Tuấn nghe vậy vội vàng ngậm mồm lại.
Lúc này Cố Gia Huy vẫn chưa thể nghĩ ra sẽ tặng món quà gì nên đành gác qua một bên.
Giờ vẫn còn sớm, có thể từ từ nghĩ ngợi. Cố Gia Huy đi thẳng đến kí túc xá sinh viên, anh sớm đã quen rồi, ai cũng chẳng dám cản anh lại.
Nhưng Hứa Minh Tâm lại không ở trong kí túc xá, bạn cùng phòng cô bảo với anh, Hứa Minh Tâm đã đến phòng làm việc của viện trưởng rồi.
“Chắc là kết quả thi tốt lắm nên môi đến cảm ơn viện trưởng.”Cố Gia Huy nở nụ cười rất đẹp.
Hết cách rồi, cô vợ nhỏ của anh là vậy mà, lương thiện lại đáng yêu. Nhưng lúc này, Hứa Minh Tâm lại đang run rẩy đứng trước bàn làm việc.
“Viện trường… Thầy có thể rủ chút lòng thương, cho em thêm ít điểm được hay không? Một môn 59, một môn 58, kém một hai điểm nữa là đạt rối, thật sự đáng tiếc lắm…”
Cô nhớ lúc trước bàn thân còn vỗ ngực khẳng định với Cố Gia Huy, đạt chuẩn chỉ là chuyện nhỏ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 410
Chương 410