Một giọng nói mạnh mẽ khiến nàng phân tâm, không kịp nói hết câu.
Max liền quay đầu, nhìn về nơi náo nhiệt. Nàng tròn cả mắt, ngạc nhiên khi thấy sáu hiệp sĩ tập sự đang đứng cạnh lò thịt nướng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng nét mặt họ đều trông khá tươi tỉnh. Đứng đầu nhóm là Yurixion Lobar. Thấy nàng, cậu liền chạy đến, khuôn mặt tràn ngập sự nhẹ nhõm, vui mừng. Cậu vội vàng hỏi Max.
“Tôi nghe nói hôm qua người đã trải qua rất nhiều chuyện. Người có bị thương ở đâu không? Người đi ra ngoài thế này không sao chứ? Khi chúng tôi nghe kể về những gì bọn khốn đó làm với người,….! Yurixion bắt đầu lảm nhảm, càng nói giọng cậu càng cao vút, lên tận quãng tám, Max thấy biết ơn trước sự hỏi han chân thành này của cậu.
“Tôi kh-không sao…”
Khi nàng vừa nói những lời này, thì Garow, người bạn thân thiết nhất của Yurixon, cũng đi đến, nhìn chằm chằm nàng với vẻ mặt mong đợi.
Hai mắt Garow long lanh, kinh ngạc trước câu hỏi dồn dập của Yurixion, hành động của bạn thân làm cậu khẽ thở dài.
“Yuri, làm ơn bình tĩnh đi. Cậu đang làm phu nhân thấy ngại đấy.” Garow nói với Yurixion.
“Nhưng Garow… Khi nghe kể về những chuyện đã xảy ra, chưa bao giờ tớ thấy có lỗi vì chưa được phong tước hiệp sĩ nhiều đến vậy.” Yurixion khẽ nói.
Biểu cảm hờn dỗi của cậu khiến Max mỉm cười. Nó làm nàng liên tưởng đến hình ảnh một chú cún đang cụp đuôi, hờn dỗi với chủ nhân, trông thật đáng yêu.
“C-cảm ơn cậu đã qu-quan tâm … t-tôi kh-không sao. Nh-những người lính đã bị thương, nhưng… L-lãnh chúa của c-các cậu đã x-xuất hiện k-kịp lúc.” Max trấn an hai cậu.
“Tôi cũng biết chuyện đó. Tôi nghe nói, lũ hèn nhát ấy đã sợ hãi trước khí thế của Lãnh chúa Calypse và đầu hàng ngay lập tức? Những kẻ hèn nhát đáng thương! Chà, lũ chuột nhắt vùng Libadon sao mà xứng với Lãnh chúa Calypse được!” Yurixion phấn khích thốt lên. Rõ ràng, chàng thanh niên này rất ngưỡng mộ Riftan.
Max nhìn xuống đất, hai má nóng lên vì xấu hổ. Cậu nói liến thoắng, không ngừng nghỉ khi bắt đầu bật bài ca khen ngợi Lãnh chúa. Chẳng phải Riftan không xứng đáng được ca ngợi, đó cũng là lý do vì sao nàng từng tròn mắt khi Yurixion bắt đầu kể lể một loạt chiến công cũng như những hành động tốt đẹp của chàng, nhưng, vấn đề là Yurixion lúc nào cũng tung hô Riftan, đến nỗi ngay cả Garow, người đứng cạnh cậu, cũng phải ngao ngán, như thể cậu đã quá mệt mỏi trước thói quen ngày-nào-cũng-nói-về-lãnh-chúa của bạn mình.
Max nở nụ cười cam chịu với hai người rồi cẩn thận cắt ngang lời của cậu bé hào hứng.
“Nhân tiện, điều gì khiến hai cậu đến nhà bếp thế…?”
Hai cậu bé dường như mới bình tĩnh lại sau câu hỏi của nàng. Yurixion quay lại, nhìn các hiệp sĩ tập sự đứng phía sau.
“Chúng tôi không chịu được mùi thịt nướng, nên trốn ra ngoài trong lúc đang luyện tập.” Yurixion trả lời, Max gật đầu.
Thì ra, đó là lý do vì sao mọi người trông vô cùng bối rối khi thấy nàng. Max mỉm cười ẩn ý, trấn an các chàng trai, những người đang lo sợ phu nhân sẽ đi nói chuyện họ trốn tập với chỉ huy.
“Ch-chúng tôi đang chiên x-xúc xích. Đầu bếp, ông cho họ m-một đĩa nhé?” Max vừa nói với các cậu nhóc vừa ra hiệu cho họ đến chỗ mình.
Vị đầu bếp, đang nhồi phần ruột lợn đã được rửa sạch, ngẩng mặt lên cười lớn.
“Chúng tôi giờ còn đang nướng thịt trên bếp lửa đấy. Này! Dọn ra một đĩa xúc xích rồi bày lên đây!” Đầu bếp hét lớn với một người hầu bếp, các cậu bé đói bụng, vội xúm lại quanh người hầu như một đàn ong.
Khi các cậu bé bắt đầu ăn uống, Max liền quyết định sẽ rời đi để họ có thể thưởng thức bữa ăn thoải mái. Vừa ra khỏi phòng ăn, nàng đã thấy người hầu đang thắp nến khắp hành lang.
Nếu họ không thắp sớm, thì khi mặt trời lặn, cả lâu đài sẽ trở nên tối tăm ngay lập tức, vậy nên mọi người làm việc này như đã thành thói quen. Trong nhiều trường hợp khẩn cấp, sảnh chính và cầu thang còn phải được thắp sáng trước tiên, ngay từ rất sớm.
Cả lâu đài giờ sáng gấp đôi ngày trước, vì những chiếc đèn mới mua đã được treo ở khắp mọi nơi, nhưng tương tự vậy, người hầu cũng phải bận bịu gấp hai lần so với trước. Khi đi qua đại sảnh, nàng nói với vẻ mặt kiên định.
“Tôi s-sẽ thuê thêm ng-người hầu ngay ng-ngày mai.”
Rudis lắc đầu, nói: “Người không cần phải….”
“Kh-không. Cả một l-lâu đài lớn thế này thì cần phải th-thêm nhiều người làm hơn. Có rất nhiều người c-cần được phục vụ. Tôi-tôi nghĩ chúng ta nên thuê thêm í-ít nhất 30 người nữa so với hiện tại. Còn chỗ cho họ không nhỉ?”
“Còn ạ. Còn nhiều phòng trống ở tầng một đấy ạ.”
“Thế tôi sẽ tìm thời gian để nói với Lãnh chúa ngay trong hôm nay.” Max quả quyết. Họ phải thuê thêm người nếu muốn công việc xong xuôi trước mùa đông.
Đi nốt một vòng đến chuồng ngựa, rồi khi mọi việc đã xong xuôi, nàng liền trở về phòng, viết lại vắn tắt chuyến tham quan của mình.
Để quản lý một lâu đài lớn như Lâu đài Calypse, thì việc nắm bắt những gì đang diễn ra trong từng ngóc ngách của lâu đài là điều cần thiết, giúp nàng nắm được những vấn đề mà họ đã hoặc sẽ mắc phải, và nàng cũng phải sớm khắc phục nó bởi đang có rất nhiều người phụ thuộc vào họ.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa – là một người hầu gái trong lâu đài.
“Thưa phu nhân, Lãnh chúa Calypse có thể sẽ về muộn, nên ngài ấy nhắn người cứ ăn tối trước. Chúng tôi dọn đồ lên phòng ăn luôn nhé?” Cô hầu hỏi nàng.
Max đồng ý, rồi theo người hầu ra ngoài. Đến nơi, người hầu dọn thức ăn lên cho nàng, Max quyết định ăn một cách chậm rãi, hy vọng Riftan sẽ về sớm và tìm thấy nàng ở đây.
Ngồi trước bàn bao lâu rồi, Max cũng chẳng biết, nhưng nàng hẳn đã ở đó hơn cả tiếng đồ, khi mà mọi thứ đã trở nên nguội lạnh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 88
Chương 88