Đến ngày hôm ấy, Tần Thời Nguyệt tự dưng lại thấy hồi hộp.
Tuy nửa năm nay cô đã quen với việc cùng lên lớp với nhóm sinh viên giỏi giang, nhưng người đứng trên bục giảng hôm nay chính là Dụ Du. Cô giống như binh sĩ đang chuẩn bị tiếp nhận duyệt binh, cho nên trước khi ra cửa cô đã phải thay đến bảy, tám bộ đồ.
Lúc thì thấy bộ này quá đơn sắc, lúc lại sợ mình mặc đồ lố lăng quá không phù hợp với sinh viên, sau khi hành xác một buổi trời, lại gặp phải đoàn diễu hành ở trên đường.
Dậy sớm ba tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng cô lại vào lớp sát giờ.
Sinh viên đến nghe giảng nhiều hơn Tần Thời Nguyệt nghĩ, cô vừa bước vào cửa bỗng thấy hơi bỡ ngỡ, cũng may là có Nghiêm Minh Tri giữ chỗ giúp, vẫy tay gọi cô từ xa.
Hiếm khi được ngày xuân rực rỡ, bên ngoài cửa sổ, chim chóc thi nhau hót vang hòa cùng những cánh hoa rực rỡ, vài ba sinh viên châu đầu ghé tai nhau, cả phòng hò hét ầm ĩ.
Tần Thời Nguyệt vừa ngồi xuống, phòng học ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng.
Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Dụ Du đẩy cửa bước vào đi lên bục giảng.
Anh hơi cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh như một cơn gió tĩnh lặng thổi bay sự ồn ào của căn phòng.
Vì anh xuất hiện nên bầu không khí trong phòng học trở nên yên lặng, nhưng không hề ngột ngạt.
Tần Thời Nguyệt phát hiện ra một điều, nữ sinh trong phòng học bất kể đến từ nước nào, cũng đều nhìn anh một cách chăm chú.
Có những người táo bạo hơn một chút, ánh mắt như muốn giật cà vạt Dụ Du xuống, rồi xé sơ mi của anh vậy.
Tần Thời Nguyệt trợn mắt khẽ hừ.
Mấy người đến đây để học đấy à?
Rõ ràng là đi tìm bạn trai mà.
Cũng may, Dụ Du đã quá quen với những tình huống thế này.
Anh không mở màn hình chiếu lên ngay mà chống tay lên mặt bàn, nhìn xuống dưới lớp học, ánh mắt dừng lại trên người Tần Thời Nguyệt vài giây, sau đó mới bắt đầu bài giảng ngày hôm nay.
Ngay khi anh cất giọng, ánh mắt Tần Thời Nguyệt khẽ khựng lại.
Lần này, cô đến Anh cũng khá là lâu rồi, mà nhắc tới cũng khéo, mỗi lần gặp Dụ Du cô đều không có cơ hội giao lưu với bên ngoài.
Mà lần này lại là lần đầu tiên cô nghe thấy Dụ Du nói tiếng Anh.
Giọng anh không phải giọng Oxford như Thời Yến, nhưng vì đi du học nhiều nước nên phát âm của anh mang theo một chút phong tình được gom góp từ khắp mọi nơi.
Mỗi một âm cuối của anh đều khiến hai tai Tần Thời Nguyệt nóng ran.
Cô ôm mặt nhìn anh, bắt đầu thất thần, trí tưởng tượng trong đầu đã đi thẳng đến tương lai, tiến vào thế giới hai người với Dụ Du.
"Thời Nguyệt?"
Nghiêm Minh Tri ngồi bên cạnh khẽ khều cô, "Em có nghe giảng không?"
"Hả?" Tần Thời Nguyệt bỗng hoàn hồn, "À à, em đang suy nghĩ."
Cô nhìn thoáng qua Dụ Du, màn hình chiếu sau lưng anh vẫn chưa mở.
"Anh ấy đang nói gì thế?"
Nghiêm Minh Trí là anh trai của bạn thân Tần Thời Nguyệt, hai người cũng xem như là cùng nhau lớn lên, sau lại cùng nhau sang Anh du học. Học lực Tần Thời Nguyệt bết bát thế nào Nghiêm Minh Tri biết rất rõ.
Nhưng dạo gần đây, Tần Thời Nguyệt thay đổi rất lớn, trở nên ham học hỏi, mà Nghiêm Minh Tri là học sinh giỏi thích giúp người làm niềm vui. Hồi cấp ba cậu ta cũng từng là cứu tinh của mấy học sinh yếu kém, vì thế bây giờ cậu ta cũng sẽ không mặc kệ Tần Thời Nguyệt.
Cậu ta biết Tần Thời Nguyệt không hiểu thầy giáo giảng gì trên bục giảng, đành phải thỉnh thoảng hạ giọng giải thích vài câu bên tai cô.
Cứ như thế, Tần Thời Nguyệt cũng hiểu sơ sơ Dụ Du đang nói gì, thỉnh thoảng còn làm bộ gật đầu ra vẻ như đang suy ngẫm những lời anh nói.
Nhưng khi dần đi sâu vào bài giảng của Dụ Du, Tần Thời Nguyệt chỉ cần nhìn mặt anh thêm vài giây là sẽ mất hồn, sau đó không theo kịp bài giảng, trong đầu chỉ toàn "Anh ấy nói tiếng Anh mà sao ngay cả một từ đơn mà mình cũng không hiểu gì hết?"
Thấy mình sắp bị bỏ lại, Tần Thời Nguyệt vội vàng níu tay áo Nghiêm Minh Trí, hỏi, "Này anh, bây giờ anh ấy đang nói đến cái gì rồi? Đổi chủ đề rồi hả?"
Nghiêm Minh Trí nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô rồi bật cười, vỗ vào gáy cô, nhỏ giọng giải thích vài câu cho cô hiểu.
Đúng lúc này, người đang đứng trên bục giảng bỗng gọi tên cô, "Christine."
"Hả?" Tần Thời Nguyệt ngẩng phắt đầu lên, vô thức dùng tiếng Trung, "Sao thế?"
Nghiêm Minh Tri vừa nói chuyện với Tần Thời Nguyệt nên cũng không để ý Dụ Du nói gì, may là nhờ có cô gái ngồi sau chủ động nhắc cô.
"Thầy gọi cậu trả lời kìa."
Tần Thời Nguyệt quay đầu nhìn cô bạn kia, khóe mắt nhác thấy sinh viên trong phòng đều đang nhìn cô.
Trước mặt bao nhiêu người, cô không dám để Dụ Du lặp lại câu hỏi.
So với chuyện không trả lời được, thì không nghe thầy giảng bài càng mất mặt hơn.
Dụ Du, "Không biết ư?"
Tuy học dốt nhưng từ nhỏ đến lớn Tần Thời Nguyệt luôn là "người quen" trong mắt các thầy cô, cho nên họ sẽ không bao giờ phê bình cô ở trên lớp, thậm chí cũng không hề tỏ thái độ với cô.
Bây giờ bị một phòng toàn là sinh viên giỏi nhìn mình, mặt Tần Thời Nguyệt đỏ bừng bừng, bàn tay dưới bàn không ngừng kéo áo Nghiêm Minh Tri.
Nhưng Nghiêm Minh Tri bây giờ cũng không thể cứu nổi cô, đành phải đáp lại cô bằng ánh mắt cậu ta cũng bó tay rồi.
Từ nãy đến giờ Dụ Du vẫn hờ hững nhìn cô, tựa như hai người chỉ vừa mới biết nhau.
Tần Thời Nguyệt xấu hổ cúi gầm đầu xuống, hồi hộp bấu tay mình, đang nghĩ xem lát nữa tan học phải giải thích thế nào thì lại nghe anh nói bằng tiếng Anh, "Nếu em không muốn nghe tôi giảng bài thì sao lại tốn thời gian đến đây chiếm chỗ ngồi của người khác?"
Ngón tay cô bỗng bấu thẳng vào thịt.
Cảm giác mọi ánh mắt đều đổ dồn lên mình, mặt cô nóng ran, thoắt xanh thoắt trắng, mãi cho đến khi tan học cô vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Sau khi tan học.
Khi Dụ Du bị nhóm sinh viên vây lấy thì nhác thấy bóng dáng chạy ra khỏi phòng học của Tần Thời Nguyệt, trong lòng anh bỗng thấy bực bội.
Nhưng sinh viên quá nhiệt tình, chờ đến lúc anh thoát ra được thì đã là nửa tiếng sau.
Bên ngoài đã không còn bóng dáng của Tần Thời Nguyệt đâu cả, anh gọi điện cô cũng không bắt máy.
Dụ Du đứng ở ven đường, hàng mày nhíu chặt lại, anh hít sâu một hơi, định bụng quay về nhà. Nhưng khi vừa quay người lại, anh liền trông thấy Tần Thời Nguyệt đi ra từ sau một cái cây.
Tuy cách nhau khá xa, nhưng anh có thể nhận ra cô đang rất uất ức.
"Dụ Du, anh có ý gì?"
Tần Thời Nguyệt nhíu mày, giọng nói kích động còn mang theo chút nghẹn ngào, "Anh biết tôi học không giỏi, biết tôi vì anh mà đến đây nghe giảng, biết rõ tôi không hiểu những thứ mà anh nói, thế mà anh khiến tôi xấu mặt trước mặt mọi người? Là do anh thấy tôi không xứng với tiết dạy của anh đúng không? Nếu thế thì anh nói từ sớm để tôi không đến là được, sau này tôi cũng sẽ không làm phiền anh nữa."
Cô đưa tay xoa đôi mắt cay xè, "Người như tôi vốn đọc sách cả ngày đã mệt lắm rồi, khoảng thời gian mới sang đây tôi mất ngủ cả đêm, khó khăn giống như học sinh tiểu học muốn học toán nâng cao. Người xung quanh không muốn dẫn tôi đi theo, lúc nói chuyện thì không bắt được chủ đề của người ta. Bài giảng trong một tiếng của giáo viên thì tôi phải mất ba ngày mới hiểu."
Đúng là nước Anh, bảo mưa là mưa ngay.
Lúc ra khỏi nhà trời vẫn còn trong xanh, nhưng bây giờ trời đã phủ đầy mây đen, những hạt mưa rơi xuống không hề báo trước.
Cô thút tha thút thít bắt đầu đọc khái niệm nghệ thuật.
Dụ Du không nói gì, cới áo khoác ra trùm lên đỉnh đầu Tần Thời Nguyệt.
"Đặc điểm cơ bản thứ hai của nghệ thuật chính là tình cảm. Tình cảm bên trong nghệ thuật chính là tình cảm thẩm mỹ, là một loại... tình cảm phổ biến không mang tính thực dụng. Tình cảm được sử dụng trong quá trình sáng tạo, và tiếp thu trong hoạt động nghệ thuật. Đồng thời, tình cảm chính là nguyên tố cơ bản để sáng tác. Cảm xúc của nghệ thuật gia thường được biểu hiện thông qua hình tượng nghệ thuật."
"Những thứ này, bạn học nhiều năm trước đây của em đã hiểu thông suốt từ lâu, còn em bây giờ phải học vẹt, mà còn học không xong."
"Em thật sự không biết phải làm thế nào để anh không xem em là bình hoa nữa. Có phải em phải đầu thai lần nữa hay không?"
Trên mặt cô không biết là mưa hay là nước mắt, Tần Thời Nguyệt vuốt mặt, trông thấy tóc Dụ Du ướt nhẹp, nước mưa theo đó chảy xuống dưới.
Đôi mắt bình thường luôn hờ hững bây giờ lại trở nên sâu thẳm, anh nhìn cô chăm chú.
Cô không biết mình đã khóc đến thế này mà sao anh vẫn còn bình tĩnh được.
Quen biết nhau lâu như thế, cô vẫn không thể kích thích cơn sóng cảm xúc của anh được ư?
"Xin lỗi anh, em sai rồi, em không nên phát cáu với anh."
Một giọt nước lướt qua gọng kính của Dụ Du, ngay khi anh vừa hé miệng liền rơi vào môi anh.
Anh giơ tay lên, lòng bàn tay luồn qua mái tóc của cô, ấn mạnh vào gáy cô.
Tần Thời Nguyệt như có cảm giác anh muốn ấn cô vào lòng mình.
Nhưng không.
Anh chỉ dùng ngón tay cái vuốt ve mang tai của cô, thấp giọng nói. "Đừng dầm mưa ở đây, về nhà trước có được không?"
...
Suốt đoạn đường về nhà, không ai nói với ai câu nào.
Trong lúc Dụ Du lái xe, Tần Thời Nguyệt vẫn im như thóc, dường như cô vẫn còn chìm đắm trong cơn đau khổ, bàn tay nhỏ đã cuộn lại thật chật.
Cô vừa mới nói gì thế?
Biết mình và Dụ Du chênh lệch mà vẫn cứ liều mạng bày tỏ.
Mấy tháng nay, khó khăn lắm cô mới có thể thốt lên một câu "deep" thế này để khoe khoang một chút, nhưng bây giờ cô lại để cho Dụ Du biết cô học vẹt mới nhớ được.
Cho nên vừa đến cửa nhà, Tần Thời Nguyệt vội vàng xuống xe ngay, ngay cả một câu "Cám ơn" cũng không nói.
Bước lên bậc tam cấp, cô mới nói một câu lấy lệ, "Anh về sớm thay đồ đi."
Đóng cửa lại, Tần Thời Nguyệt dựa vào tường hít sâu một hơi, sau đó mới bắt đầu tắm rửa thay quần áo.
Cô ngâm trong bồn tắm một hồi, cảm xúc lên xuống trập trùng theo sóng nước.
Vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô sẽ hiện lên hình ảnh Dụ Du khinh bỉ mình.
"A..."
Tần Thời Nguyệt nằm ngửa trượt xuống bồn tắm, thầm nghĩ muốn chết đuối cho xong chuyện.
Chỉ trong chốc lát, cô lại leo ra khỏi bồn, nhanh chóng lau người, mặc đồ ngủ vào rồi đi ra ngoài đặt đồ ăn.
Bữa sáng hôm nay cô ăn không được bao nhiêu, quay về lại dày vò lâu như thế nên tự nhiên thấy hơi đói.
Giao hàng bên này không nhanh, đợi khoảng chừng bốn mươi phút mới nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Tần Thời Nguyệt vội vàng chạy ra.
Vừa mở cửa, người xuất hiện trước mặt cô không phải anh giao hàng mà là Dụ Du.
Tóc anh ướt sũng nên hơi rủ xuống, phần áo bị thấm ướt dính sát lên người, chỗ ướt chỗ khô tạo ra hai màu khác nhau.
Rất rõ ràng, anh vẫn luôn đứng đợi ở đây từ nãy đến giờ.
"Anh..."
Tần Thời Nguyệt không biết vì sao anh lại không rời đi, nhưng cô lại lờ mờ đoán ra nguyên nhân vì sao.
Những dòng suy nghĩ bâng quơ kia cứ chạy loạn trong đầu cô, làm ánh mắt của cô cũng trở nên khó hiểu.
"Anh làm gì thế?"
Sắc mặt Dụ Du vô cùng nặng nề, trông còn nghiêm túc hơn cả khi anh lên lớp sáng nay.
Bị anh nhìn như thế, Tần Thời Nguyệt bỗng thấy sợ hãi.
Cô cũng chẳng còn là con nít. Khi Dụ Du xuất hiện ánh mắt này, cô liền biết câu chuyện sẽ đi theo hai hướng.
"Thời Nguyệt, em nghe anh nói đã."
Cuối cùng anh cũng chịu lên tiếng, giọng nói lại vô cùng dịu dàng.
Tần Thời Nguyệt như được trấn an, bình tĩnh gật đầu.
"Dạ, em nghe đây."
Dụ Du, "Em biết đấy, anh không còn nhỏ, nhưng mấy năm nay, chuyện yêu đương lại không nằm trong kế hoạch của anh."
"..."
Ồ, anh lại chuẩn bị phát thẻ người tốt rồi.
Tần Thời Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười gật đầu, "Vâng, em biết chứ."
Dụ Du, "Nếu anh có bạn gái, chắc chắn cô ấy sẽ trở thành quỹ tích nổi bật trong kế hoạch đời anh. Vì thế anh không muốn qua loa lấy lệ, cũng không muốn làm chậm trễ người khác."
"Ừm."
Tần Thời Nguyệt gật đầu, "Anh không cần phải nói uyển chuyển thế đâu. Anh muốn từ chối em hả? Cứ nói thẳng là được rồi."
"Không phải anh đang từ chối em, mà là để em chuẩn bị cùng anh bước vào cuộc sống lâu dài về sau."
Dụ Du đưa tay đẩy cánh cửa đang ngăn cách giữa hai người ra, "Nếu em vẫn còn thích anh."
Tần Thời Nguyệt ngẩng phắt đầu lên, khó tin nhìn Dụ Du.
"Ý anh là sao?"
"Ý anh là..." Dụ Du tiến lên trên một bước, yết hầu khẽ nhấp nhô, muốn nói rõ ràng với cô hơn, nhưng lại thấy không cần thiết.
Anh ôm lấy phần gáy của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Khi hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, Tần Thời Nguyệt vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhưng trái tim cô như được rơi vào một chiếc nôi yên ả.
Người đàn ông mà cô đang hôn anh đây, nếu không làm thì thôi, mà đã làm thì cũng đủ khiến cô thần hồn điên đao.
Sau khi cô lặn lội bước được chín mươi chín bước, Dụ Du cũng đã chịu cất bước đầu tiên.
Mà một bước này, lại khiến kế hoạch của cuộc đời cô hiện ra rõ ràng trước mắt.
Tương lai của hai người cũng giống như nụ hôn này vậy, dây dưa dai dẳng nhưng lại vô cùng nồng nhiệt.
***
Cuối cùng thì cũng đến lúc chính thức chia tay mọi người rồi.
Lần nào đào hố cũng vậy hết TT TT, lúc đầu thì hăm hở làm lắm, nhưng càng về kết thì càng không nỡ, không nỡ phải xa những cặp đôi đáng yêu đã đồng hành cùng mình suốt thời gian qua. Nhưng mà buổi tiệc nào cũng phải đến lúc tàn, cuộc vui nào cũng phải đến lúc chia tay. Mong rằng cặp đôi Thời Yến và Thư Ý sẽ mang lại những giây phút giải trí nhẹ nhàng đến cho các bạn <3.
Cám ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng mình. Hẹn gặp lại các bạn trong những dự án sắp tới của mình nhé. Mãi iu mãi iu <3
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cưa Nhầm Bạn Trai, Được Chồng Như Ý
Chương 74: Ngoại truyện Tần Thời Nguyệt (3)
Chương 74: Ngoại truyện Tần Thời Nguyệt (3)