Hứa Minh Tâm thấy cô tinh thần không tốt, muốn đón xe đưa cô về nhưng bị từ chối.
Bạch Thư Hân muốn tự mình tỉnh táo lại, suy nghĩ xem sau này mình nên làm gì. Đoạn tình cảm này phải dứt bỏ!
Dù không cam lòng, nhưng cô cũng phải thừa nhận, nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ là hại chết Lệ Nghiêm.
Gió lạnh thổi vào mặt Bạch Thư Hân, nước mắt chậm lăn trên mặt trong chốc lát chợt lạnh như băng.
Cô cầm điện thoại di động do dự một hồi lâu, cuối cùng vẫn bấm dãy số xa lạ kia.
Rất nhanh, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói nghi ngờ của Cố Yên.
“Là cô?”
“Ừ, là tôi, có thể gặp mặt nói chuyện không?”
“Cô với tôi hình như không có gì để nói, coi như sau này tôi có gả cho Lệ Nghiêm thì tôi nghĩ chúng ta cũng chẳng nói gì được. Cô không thích tôi, cũng “Tôi nghĩ kỹ rồi, tình cảm của tôi đối với Lệ Nghiêm quả thật vô cùng nguy hiểm. Tôi không nghĩ đến chuyện trái luân thường đạo lý, bị người khác chê cười.
Nhưng anh ấy là người một hạt cát cũng không dung nổi, tôi lại không muốn thành hạt cát đó.”
“Được, lời này cô nói, tối tôi sẽ sắp xếp giúp cô. Cô có thể du ngoạn khắp nơi, mọi chỉ phí tôi chịu. Cô cũng không cần đi tìm Lệ Nghiêm nói lời tạm biệt, có gì thì gửi tin nhắn đi. Sau này cũng không cần phải gọi điện thoại cho anh ấy, nếu muốn cắt đút, phiền cô cắt đứt hoàn toàn.”
Cố Yên bày ra thái độ có chút không tốt.
Bạch Thư Hân dùng sức gật đầu, móng tay cắm thật sâu vào da thịt.
Một lúc lâu, cô mới nặng nề thốt ra ba chữ.
“Tôi biết rồi.”
Cố Yên dùng tốc độ nhanh nhất đưa Bạch Thư Hân đi.
Nhìn cô ta lên máy bay, trái tim Cố Yên lúc này mới nhẹ nhõm được.
Trên máy bay, nữ tiếp viên nhắc nhở mọi người tắt máy.
Bạch Thư Hân vẫn đang soạn tin nhắn, xóa tới xóa lui vẫn không biết nên nói gì.
[Anh, tới tận bây giờ vẫn là anh bảo vệ em, lần này em muốn thử một mình mình có thể sống tốt hay không. Em muốn ra ngoài du lịch một năm, hy vọng khi trở lại thì anh đã kết hôn. Đừng lo, em sẽ định kỳ viết thư cho anh.] Tràn ngập trong lòng, cuối cùng… chỉ hóa thành một câu ngắn ngủi như vậy.
Giấy ngắn tình dài…
Lúc Lệ Nghiêm nhận được tin nhắn, anh nhìn suốt một hồi lâu mới tiếp thu được chuyện Bạch Thư Hân rời khỏi Đà Nẵng.
Cô chưa từng đi xa như vậy, từ sau chuyện của bố mẹ, bọn họ liền đến đây sống cùng chú.
Mỗi lần anh rời nhà đi xa, trong lòng vẫn luôn bận tâm về người thân máu mủ duy nhất vẫn đang ở Đà Nẵng này của mình, vì vậy kỳ nghỉ hàng năm vẫn rất chờ mong trở về.
Trước giờ đều là anh phiêu bạc khắp nơi, vì anh biết Bạch Thư Hân sẽ vẫn ở đó chờ anh.
Nhưng bây giờ, anh ở lại còn người rời đi khắp chốn kia lại là Bạch Thư Hân.
Anh cũng không đuổi theo, anh biết cô đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định như vậy, nếu không sẽ không nhất quyết rời đi.
Cô ấy vì tâm bệnh của mình sao? Cô ấy muốn tự mình trị khỏi cho mình?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 467: 7
Chương 467: 7