“Bò bít tết phải được cắt với độ lớn vừa đủ, ăn gì cũng phải vểnh môi lên. Đây… đây là thìa dùng để uống canh, không được bê lên uống. Dùng dao nĩa ăn bữa tối thì phải… để như vậy. Tạm thời rời đi thì phải để dao dĩa thế nào? Phải như vậy sao?”
“Hứa Minh Tâm, con phải học nhanh hơn nữa, không được làm mất mặt. Học xong mới có thể ăn.”
“Thịt bò bít tết thơm lắm đó! Súp cũng thơm lắm nè! Cả nấm bơ… cũng vô cùng hấp dẫn!”
“Không được rồi, phải học nhanh chút, đã mấy ngày rồi! Không thể rời nhà mà để chú ba Cố mất mặt được, sau này dù đi bữa tiệc nào cũng phải học!”
Hứa Minh Tâm tự thôi miên bản thân, lầm bà lầm bầm như đang cố thuyết phục chính mình.
Đối với một Hứa Minh Tâm chưa từng được dạy những lễ nghi truyền thông mà nói, chỉ trong mấy ngày học ngắn ngủi đã đủ thấy khó nhăn rồi.
Nhưng cũng may cô giỏi chịu khổ, cô không tin mấy thứ cỏn con này lại khó hơn cả toàn cao cấp!
Thẩm Thanh vốn còn muốn dùng lời lẽ nghiêm khắc nhưng thấy dáng vẻ đó của cô lại thấy vô cùng vui vẻ, an tâm.
Dường như bà ấy thấy được mình của năm ấy, không vì được chiều mà kiêu còn cố gắng cải thiện chính mình, không để người đàn ông của mình mất hết thể diện Người mà con trai bà ấy nhìn trúng tuy rằng chẳng xuất sắc gì nhưng… cũng làm người ta không tài nào ghét được.
Bà ấy đã thấy hết mấy lỗi sai của cô rồi, không nhịn được mà ra mặt uốn nắn.
“Mẹ nuôi… vừa nãy rất xin lỗi, con không cố ý nói vậy.”
“Mẹ biết rồi, mới nãy là sai lầm của mẹ, vô ý rồi. Con phải nhớ dù có khổ sở cũng phải mỉm cười tự nhiên, rộng lượng vậy thì truyên thông mới không đưa con ra làm trò hề.”
“Con không phải người của công chúng, không cần sợ truyền thông nhưng đạo lý này đúng là vẫn có điểm hữu dụng. .
Con khóc khổ khóc sở chỉ khiến kẻ địch cười nhạo thôi. Con càng kiên cường, lũ người kia càng căm tức, cuối cùng tự lấy đá đập chân mình. Muốn làm phu nhân nhà giàu chẳng dễ, nhưng một khi đã ngồi vững thì không ai có thể lôi con xuống khỏi vị trí này nữa! Đã hiểu chưa?”
“Là để con vững vàng như núi thái sơn, có lòng tin ở mình? Đúng không?”
“Đó chỉ là một điểm thôi, ngoài ra, nếu con thực sự bị bắt nạt thì đừng có nhịn nhục, cứ mạnh mẽ đáp trả cho mẹ! Sợ cái quần, có hai đại gia tộc chống lưng cho con thì phải sợ cái quái gì?”
“Mẹ nuôi, mẹ nói tục rồi!”
“Giờ là thời gian tan lớp rồi!” Thẩm Thanh không vui nói: “Học cho giỏi, con có biết năm đó mẹ đã tự tay bóp chết mấy con hồ ly tinh rồi không? Không được, cả môn này cũng phải dạy tốt cho con nữa, đầu năm nay mấy con trà xanh nhiều lắm, ghi chép lại đi, có lợi cho con đấy!”
“Vâng vâng vâng!” Hứa Minh Tâm vội vàng lấy sổ bút ra ghi chép một cách cẩn thận.
Hứa Minh Tâm học nguyên cả ngày, trong mắt cảm thấy đầu óc không đủ dùng.
Cô nằm sấp trên giường ôn bài, so với bản thân mình đi học nguyên cả ngày còn chăm chỉ hơn.
Đúng lúc này, Cố Gia Huy gọi điện thoại đến.
Cô thở phì phò vứt sang một bên. Chẳng phải không thèm tiễn mình sao?
Chẳng phải bất chấp sao?
Chỉ chuẩn bị cho cô suất ăn hàng không!
Bây giờ nhớ cô rồi à?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 475: 5
Chương 475: 5