Cô cũng sẽ nhìn anh, trong mắt ngập tràn sự nhiệt tình.
Nhưng hiện tại dù là mặt đối mặt, anh vẫn cảm thấy hai người rất xa lạ, rất quạnh quẽ.
“Ở nơi này của anh không cần nhiều quy củ như vậy, em có thể dùng nó ứng phó với người khác, nhưng không phải ứng phó với anh.”
“Không phải ứng phó mà, chẳng lẽ anh không thích đoan trang thục nữ sao?”
Hứa Minh Tâm nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ.
“Không thích, anh chỉ thích em, anh thích dáng vẻ chân thực của em.”
“Nhưng mẹ nuôi nói như vậy là không lễ phép, nói em không thể không thực hành trong mọi bữa cơm, làm như vậy khi có bữa tiệc sẽ không bị sai sót. Về sau em không muốn anh mất mặt nên hiện tại phải nỗ lực gấp bội.”
“Không học, chúng ta không tham gia bữa tiệc này nữa, quay về như cũ thôi.”
Cố Gia Huy xị mặt, nói vô cùng nghiêm túc.
Nếu vì nâng cao thân phận cho cô mà khiến cô trở nên gò bó khô khan, không khác gì những phu nhân danh giá được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu kia, vậy anh làm gì còn niềm vui, Hứa Minh Tâm vẫn là Hứa Minh Tâm sao?
Một phu nhân danh giá học những lễ nghi cơ bản sẽ không khiến nhà mình mất mặt, đây là điều tất yếu.
Nhưng ở nơi của Cố Gia Huy lại không cần vậy, anh cưới Hứa Minh Tâm không phải vì để cô làm rạng danh tổ tông, mà cưới cô về là nắm tay cô cả đời.
Anh cưng chiều cô còn không kịp, sao dám tùy tiện cho cô học này học nọ.
“Em không đi đâu, cùng lắm em không làm vậy khi ăn cơm với anh! Vất vả lắm mới học được, sao có thể nói bỏ là bỏ được, anh trẻ con quá đi!”
“Bữa tiệc em tham gia đúng là yêu cầu lễ nghi. Em học một chút cũng tốt, nhưng em không được đối xử với anh cũng như thế. Em cảm thấy giữa chồng chưa cưới và vợ chưa cưới làm vậy có quá khách sáo xa lạ không?”
“Điều này cũng đúng.”
Cô không nhịn được nghĩ đến Ngôn Dương và Thẩm Thanh, dáng vẻ hai người quấn quấn quýt quýt khiến cô nổi cả da gà.
Nếu Cố Gia Huy không cần thì cô cũng thoải mái phóng thích bản thân vậy.
Nếm thử cái này, nếm thử cái kia, mở rộng dạ dày.
Cô không nhịn được tò mò hỏi: “Cố Gia Huy, anh có nghĩ tới dáng vẻ của chúng ta khi bốn năm chục tuổi sẽ như thế nào không?”
“Liệu có tình tình cảm cảm như bố nuôi mẹ nuôi không? Anh có thể cưng chiều em như vậy không? Hôm nay bố nuôi chuẩn bị cơm trưa tình yêu cho mẹ nuôi, mà anh thì sao? Chỉ biết để người ta mua cho em hai hộp cơm trên máy bay!”
“Em ăn cơm không thấy có gì lạ sao?” Cố Gia Huy khép hờ mắt.
“Ăn thấy có gì? Em ăn sạch rồi vẫn không thấy gì nha!”
“Anh thả một cái nhẫn bên trong, em không thấy sao?” “Cái gì cơ? Em nuốt cả quả táo, ăn xong sạch sẽ. Lúc ấy vẫn đang tức giận, em nào có chú ý trong đồ ăn có gì. Em ăn đến nghẹn, không phải mắc vào nhẫn đó chứ?”
Hứa Minh Tâm lập tức hoảng loạn.
“Không được! Em muốn đi bệnh viện, em muốn rửa ruột. Chiếc nhẫn kia chắc chắn quý lắm, sao có thể nằm trong bụng em được!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 480
Chương 480