Cô bé không nói gì mà chỉ chớp mắt nhìn cô.
“Em có thấy chị ngồi nói huyên thuyên nhiều quá không?” Hứa Minh Tâm tò mò nhìn cô bé: “Thật ra chị cũng có thể không nói bất kì một lời nào, chị cảm thấy nhìn em thôi là cũng đủ hạnh phúc rồi ấy. Em là cô bé xinh xắn nhất chị từng được gặp, rất rất là đẹp luôn ấy! Chị có thể chụp bức ảnh cho em được không? Chị sợ là sau này chị sẽ không được gặp một cô bé nào xinh đẹp như em nữa.”
Cô bé gật đầu.
Hứa Minh Tâm lập tức nhanh chân đi vòng qua chụp một tấm hình với cô bé.
Vừa mới chụp xong thì cô bé đã lấy điện thoại của cô, nhập vào một địa chỉ email, sau đó còn viết là: Đây là hòm thư của tôi, nhớ gửi cho tôi đấy nhé.
Còn nữa, tên tôi là Diên.
“Không thành vấn đề!” Hứa Minh Tâm cười hì hì nói.
Cô lại kiềm lòng không đặng giơ tay lên sờ đầu cô bé.
Cảm giác rất thật.
Tóc là thật, quần áo phong cách lolita cũng là thật, gương mặt nhỏ nhắn này cũng cực kì mịn màng.
Oa, thật là mềm mại.
Cánh môi… Cánh môi căng bóng, bôi son môi đấy ư? Nhìn thế nào cũng thấy nó giống pha lê trong suốt bóng bẩy.
Ma xui quỷ khiến thế nào Hứa Minh Tâm không hỏi han gì đã chạm vào cánh môi như đóa hoa ấy.
Uầy, mềm thật đó!
Khi cô kiềm lòng không đặng than thở thì không ngờ Diên lại đột nhiên há miệng, cắn ngón tay cô.
Cũng không đau lắm nhưng lại không chịu nhả ra.
“Em đừng cắn chị chứ!”
Cô đột nhiên có cảm giác cô bé đang liếm mình.
Đầu lười rất mềm và cũng rất nóng, ẩm ướt… Cảm giác cứ kì lạ thế nào ấy.
Sau đó cô bé buông ra, cầm khăn giấy ướt lau cho cô đoạn viết vào lòng bàn tay cô rằng: Trông bạn thật là ngon, bạn có vị ngọt.
Đầu óc Hứa Minh Tâm hơi choáng váng, đó là lời khen cô đấy ư?
Mấy cô bé xinh xắn thường khen ngợi người khác như vậy hả?
“Em… Em đang khen chị đẹp đấy hả?”
Diên nghiêm túc gật đầu. Ánh mắt Hứa Minh Tâm sáng lên.
Đúng là một đứa trẻ thành thật. Hứa Minh Tâm cũng nói cho cô bé tên mình, tên là Hứa Minh Tâm.
“Em có thể gọi chị là Tâm.”
Cô việt chữ “Tâm” lên lòng bàn tay Diễn.
Diên nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình suy nghĩ một điều gì đó, sau đó nhanh chóng nắm chặt đôi tay bé nhỏ của mình.
Đúng lúc này, có một người đàn ông khá lớn tuổi vội vàng chạy vào quán cà phê, mới liếc mắt đã trông thấy cô gái nhỏ bên cạnh máy điều hòa và gọi: “Cô chủ!”
“Cuối cùng tôi cũng tìm được cô chủ rồi! Cô chỉ, cô có biết là tôi lo lắng đến nhường nào không.” Ông cụ cực kì lo lắng nói, sau đó ông ấy mới để ý đến Hứa Minh Tâm, ánh mắt bối rối vội vàng đó nhanh chóng biến thành vẻ khôn khéo lõi đời, nhìn chằm chằm Hứa Minh Tâm không chớp cùng với vẻ đề phòng cảnh giác.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 493: 3
Chương 493: 3