Thật ngọt, mọng nước nữa.
“Có ngon không?”
Diên gật đầu thật mạnh.
“Thế thì lát nữa chúng ta đi đắp mặt nạ không? Chị thấy trong tủ lạnh có rất là nhiều dưa leo tươi mới luôn ấy!”
“Dưa leo? Mặt nạ?”
Hứa Minh Tâm nhìn vẻ mặt ngốc nghếch khờ khạo của Diên thì gan lại phình to lên.
Không biết đắp mặt nạ dưa leo lên gương mặt nhỏ bé mịn màng này thì sẽ trông thế nào?
Cô đặt mấy thứ đã làm xong vào lò nướng, sau đó cắt dưa leo thành từng lát mỏng và bắt đầu dán lên mặt Diên.
Diên liên tục lắc đầu.
“Xấu quá!” Diễn cực kì không thích thứ này. “Không xấu, không xấu! Em xinh xắn thế này thì có đắp cái gì lên cũng không xấu được đâu mà! Ngoan ngoãn đừng nhúc nhích nứa”
Diên ngồi trên xe lăn nên hoàn toàn không thể làm gì để chống cự được, chỉ có thể đầu hàng trước sức mạnh của Hứa Minh Tâm.
Hứa Minh Tâm còn chụp mấy bức ảnh.
Diễn uất ức, Hứa Minh Tâm không đành lòng nên cũng đắp dưa leo lên mặt mình.
Sau đó cô đi tới chụp cùng Diên mấy bức ảnh liền.
“Thật ra cũng khá là đẹp mà, dưa leo bổ sung nước, có tác dụng làm đẹp rất lớn!”
Sau đó Hứa Minh Tâm tựa người vào sô pha, Diên thì tựa lưng vào xe lăn, hai người cũng ngửa mặt lên nhìn trần nhà.
Hai người cùng quay sang nhìn sau, sau đó… Cả hai cũng cười phá lên thật to.
“Ha ha haa, em trông giống miếng rau xà lách quá!”
“Bạn thì giống Nicolas tôi từng nuôi đấy.”
“Nicolas là gì thế?”
“Một chú rùa xanh.”
Hừ hừ, nếu như không có gương mặt xinh xắn đó của em thì chị đã vặn lại rồi đấy.
Bọn họ vừa đắp mặt nạ vừa cắn dưa leo ăn.
Bấy giờ thì Strzyga và nhóm người hầu đang ở bên ngoài cửa nhìn cảnh tượng này và cảm động lau nước mắt.
Rất lâu rồi bọn họ không được nhìn thấy cô chủ của mình vui vẻ như thế.
Bởi vì cô chủ không thể nói được nên tất cả mọi người đều đã học được ngôn ngữ của người khuyết tật.
Mỗi lần chạm mặt nhau đều phải dùng tay để nói chuyện nên bầu không khí trong phòng cực kì im lặng.
Cô chủ nghe được bất kì một âm thanh nào thì sẽ trở nên cáu bẳn khó chịu, có thể là vì họ nói được còn cô bé thì không hoặc đại loại thế.
Cảm giác đó không thể tả thành lời, khổ không cách nào tả nổi, bọn họ nhìn thấy bằng bắt và cảm nhận được bằng tim.
Chẳng mấy khi thấy cô chủ được vui vẻ thế này, giống như một đứa trẻ vậy.
Cũng chẳng có mấy người bước vào được thế giới của cô bé và đưa đứa trẻ bên trong cô bé ra ngoài.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 503: 3
Chương 503: 3