Ngày kế tiếp, sau một hồi lưỡng lự, Max đi đến thư viện. May mắn thay, Ruth chào đón nàng bằng một sự nhẹ nhõm, vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nàng ngồi đọc cuốn sách phép thuật được một lúc. Vì hôm trước đã tức tối như vậy nên nàng ngại nói tiếp. Khá lâu sau đó, Max chật vật mở miệng, mông lung ngó những con chữ trên sách.
“À thì, những gì tôi nói hôm qua… Ý t-tôi là…”
“Sao thế?”
Ruth đang tập trung vào công việc của mình thì nhìn nàng. Max nuốt nước bọt, tiếp tục ấp úng.
“A-anh đã nói là n-nếu tôi luyện n-nói nhiều hơn, thì tôi sẽ tốt hơn. T-tôi nên làm thế n-nào đây?”
Ruth gật đầu. “Ồ, là chuyện đó.” Rồi nhanh chóng đáp lại một cách chanh chua.
“Hừm, nếu cô muốn, thì tôi sẽ tìm cách hiệu quả nhất. Nhưng trước tiên, nói càng nhiều càng tốt trong một môi trường thoải mái không phải có ích hơn à?”
“Nói càng nhiều càng tốt…?”
“Thì tập càng nhiều càng tốt mà. Cô nên bình tĩnh và nói nhiều nhất có thể. Khi đang phấn khích thì cô sẽ nói nhanh hơn và tình trạng nói lắp cũng tệ hơn. Trong trường hợp đó, giữ bình tĩnh quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.”
Bị bình phẩm trực tiếp như vậy, nàng cụp mắt xấu hổ.
“Ồ, t-tôi hiểu rồi. Và… ừm, tôi nên làm gì đây?”
“Chà… không phải tập nói chậm rãi và rõ ràng sẽ có ích sao? Chậm chút cũng không sao. Mục đích chính là để thành thạo cách phát âm, cô có thể làm được nếu luyện nói nhiều lần.”
Max khó chịu đảo mắt, nàng đỏ mặt rồi từ tốn nói, thả lỏng cái lưỡi cứng ngắc của mình.
“Tôi… hiểu rồi… Như này nhỉ?”
“Phải. Cô nên kiên nhẫn, từ từ nói những gì mình muốn nói.”
“Thật ư?”
“Nếu cách này không hiệu quả thì tôi sẽ tìm cách khác. Cứ thử đi đã.”
Max vốn tưởng có thể có cách đặc biệt nào để khắc phục nên trông khá thất vọng. Dù có thông minh đến mấy thì Ruth cũng đâu phải người toàn trí. Cuối cùng cũng chả có cách nào dễ dàng cả, nên Max lại vùi mặt vào sách, ôm trong mình nỗi thất vọng. Ruth nhìn chăm chú, vuốt cằm như thể đang nghĩ ngợi gì đó rồi lên tiếng:
“Chà, cuối cùng thì hôm qua cô cũng không luyện tập gì được.”
Max đơ mặt trước những lời nhẹ tênh của Ruth.
“Nếu tôi… đi… Có khi lại có h-hỗn loạn nữa…”
“Chúng ta sẽ không đến sân tập. Lâu đài đâu phải chỉ có mỗi hiệp sĩ đâu ha? Nếu vào bếp, có thể có ít nhất một hay hai người hầu bị đứt tay khi đang cắt đồ hoặc nấu nướng trên bếp lửa.”
“Tôi chắc là thế, nhưng…”
Khi Max do dự, Ruth đã mạnh mẽ lên tiếng:
“Việc thành thạo phép thuật thực sự rất quan trọng. Dù có nhồi vào đầu bao nhiêu lí thuyết ma thuật xuất chúng và lịch sử phép thuật phức tạp cũng đều vô ích, nếu không phát triển khả năng sử dụng chúng.”
“T-tôi biết… Tôi c-chỉ nghĩ là họ s-sẽ ghét nó.”
“Những người hầu sẽ không ghét đâu. Họ sẽ không thể chăm sóc mấy vết thương nhỏ vì bận rộn cả ngày, vì vậy nếu cô điều trị thì họ sẽ thích hơn đấy.”
Sau khi chần chừ, cuối cùng Max cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Như lời anh ta nói, nàng không thể trốn tránh mãi được, nhưng hầu như nàng không đủ can đảm để hỏi bởi ngày hôm qua đã bị từ chối cay đắng. Max đi theo Ruth như một con dê bị kéo vào lò mổ.
Lỡ như nàng dùng thử phép thuật mà thất bại trước mặt những người hầu thì sao? Max nghĩ rằng khi đó nàng sẽ bị chế giễu mất. Với trí tưởng tượng nghiệt ngã theo thói quen, Max cố bước vào bếp. May mắn là căn bếp vốn đông đúc thì hôm nay lại vắng lặng.
“Chúc phu nhân buổi sáng tốt lành.”
Người đầu bếp vừa huýt sáo vừa dùng muôi khuấy nồi và mỉm cười vui vẻ với nàng.
“Người có cần gì không?”
“Ta đến đây c-có việc đặc biệt…”
Thấy nàng lầm bầm, Ruth tựa như người giám sát, đứng sau lưng huých vai vào lưng nàng. Max cau mày thở dài.
“C-chỉ phòng hờ thôi… Ở đây c-có ai bị thương hay b-bị đau gì không?”
“Bị thương à?”
Đầu bếp gãi đầu khó hiểu. Ruth lại đẩy nàng như thể muốn Max giải thích rõ ràng hơn. Nàng phát cáu vì hành động của anh ta nên trừng mắt nhìn rồi nói:
“C-có ai bị dao cắt t-trúng tay… Bị bỏng… cổ tay hay trật chân không…?”
“Chuyện đó xảy ra hàng ngày ấy chứ! Đặc biệt là tên Chrome đằng kia, nó cứ vụng về nên tay toàn vết thương. Mới nãy nó còn bỏng tay khi lấy bánh mì khỏi lò nữa kìa.”
Max quay đầu nhìn người hầu tên Chrome. Đó là một cậu bé nhỏ xíu, gầy guộc, khuôn mặt đen nhẻm vì nhọ, có lẽ chừng mười sáu tuổi và cậu ta đang cắt cái gì đó với một mảnh vải quấn ngang lòng bàn tay. Max hít sâu một hơi, sau đó nói chuyện.
“Ừm, cậu nhóc đó… Ông c-có thể gọi cậu ấy cho ta được không?”
Người đầu bếp tò mò, lập tức gọi cậu nhóc.
“Ê! Chrome! Lại đây, phu nhân đang tìm ngươi kìa.”
Trước tiếng hét lớn của ông đầu bếp, cậu nhóc quay lưng lại như thể bị sét đánh, lao đến như một mũi tên.
“Có chuyện gì vậy, thưa phu nhân?”
Tưởng mình phạm sai lầm, cậu nhóc cúi đầu với khuôn mặt lem nhem, trong khi đầu bếp có cái nhìn kì lạ vì tò mò về những gì phu nhân đang làm. Max nói một cách đàng hoàng sau một trận ho khan.
“T-ta nghe nói cậu bị thương… Cậu có t-thể cho ta xem được không?”
“Ý người là tay tôi sao, thưa phu nhân?”
Chrome mắt tròn mắt xoe, vội vàng tháo mảnh vải quấn quanh tay: vết bỏng đó khiến lòng bàn tay mềm mại của cậu trông rất thô ráp. Max phớt lờ ánh mắt lo lắng của cậu ta và hít sâu một hơi, bàn tay nàng khẽ đặt lên vết thương làm đôi vai đứa trẻ run lên vì cơn đau không rõ ràng. Max cảm thấy có lỗi vì thậm chí nàng không hề giải thích bất cứ thứ gì cho cậu ta về việc mình đang làm. Nhưng nàng nghĩ mình sẽ càng lo lắng hơn nếu giải thích điều đó cho cậu nhóc, vì vậy Max từ từ tăng mana mà không nói lời nào cho đến khi một cảm giác nóng hổi tụ lại trong lòng bàn tay và bắt đầu thấm vào vết thương của cậu bé. Người hầu cũng cảm thấy cơn đau dần dần biến mất. Max chậm rãi nhấc tay ra sau khi truyền đủ mana để bàn tay đứa trẻ được chữa lành hoàn toàn.
“Ôi, Chúa ơi…!”
Khắp phòng vang lên câu cảm thán. Nhưng người ngạc nhiên nhất là Max. Nàng không biết rằng mình sẽ thành công ngay lần thử đầu tiên. Max ngây người nhìn vào tay đứa nhóc với vẻ ngạc nhiên, rồi bỗng nhảy cẫng lên cạnh Ruth.
“Ruth, thành công rồi! T-t-tôi làm được rồi này!”
“Cô làm tốt lắm! Lần đầu mà thế là tuyệt vời đấy!”
Ruth cười toe toét, vỗ nhẹ lưng nàng. Được khích lệ bởi sự thành công của thần chú đầu tiên, Max nhìn những người hầu và tự tin nói lớn:
“T-ta đã học phép thuật t-trị liệu nhiều tuần nay. T-ta cần ai đó để t-thực hành. Có ai k-khác bị xước xát không?”
“Chúng tôi tình nguyện được chứ?”
Max ngỡ ngàng nhìn sang âm thanh đột ngột. Ở lối vào nhà bếp là Ngài Hebaron, Ngài Caron với một hiệp sĩ trẻ mà nàng không nhận ra. Hiếm khi mới đụng độ hiệp sĩ vào thời điểm này, trừ khi họ đến gặp thợ rèn, nên Max lúng túng như bị bắt quả tang. Ngài Caron lịch sự nói: “Xin lỗi vì khiến người giật mình.”
“Ồ, không…”
“Tôi không biết người làm tốt như thế, và hôm qua chúng tôi còn thiếu tôn trọng người nữa.”
“T-tôi hiểu mà…”
Max lúng túng xua tay với Hebaron – người đang cúi chào mình, sau đó anh ta ngượng nghịu gãi đầu, đi vào trong.
“Tôi bị thương trong trận chiến… Tôi có thể được chữa trị ngay bây giờ không?”
Anh ta chỉ cho nàng xem vết xước nhỏ trên mu bàn tay. Đôi mắt Max liếc nhìn giữa khuôn mặt anh ta lẫn mu bàn tay với vẻ khó hiểu, nàng thực sự không thể nắm bắt nổi sự thay đổi đột ngột trong thái độ của người hiệp sĩ. Khi nàng chưa kịp trả lời, khuôn mặt của Hebaron có vẻ khổ sở.
“Đúng như dự đoán, hành vi ngày hôm qua khiến người cảm thấy… bị xúc phạm?”
“À, không phải! Chỉ là… tôi hơi ngạc nhiên. Nào, n-ngồi xuống đây. T-tôi sẽ…”
Những người hầu nhanh nhẹn mang ghế cho họ ngồi xuống, các hiệp sĩ xếp hàng trước mặt nàng, giả vờ đau đớn một cách phóng đại. Max nuốt khan. Lỡ như nàng thất bại vì quá lo lắng… Max cảm thấy áp lực đè nặng trên vai bởi nàng cho rằng nếu thất bại thì đó sẽ là một sự nhục nhã. Ruth đang quan sát cảnh tượng này từ sau thì bật cười.
“Cô không cần bồn chồn quá. Mọi người đều lo lắng về chuyện ngày hôm qua, nên tìm cớ đến đây đấy.”
“Anh đang nói gì thế? Tôi đang chảy máu như này mà!”
Lời nói của Hebaron tác động đến nàng, rồi Max thậm chí không để tâm bất cứ chuyện gì khác, bắt đầu tập trung lại. Nàng chỉ vào vết thương rõ ràng đó và nói: “Tôi e rằng nó sẽ thất bại, nhưng…”
Ruth tặc lưỡi, nàng vô tình mỉm cười với người hiệp sĩ cao lớn đang mất tập trung. Đột nhiên, nàng thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Max thả lỏng, đưa một câu thần chú lên tay người hiệp sĩ. Nhìn thấy vết sẹo biến mất trong nháy mắt, Hebaron nhiệt tình, hết lời khen ngợi như thể anh ta chưa từng chứng kiến phép thuật vĩ đại đến thế. Max bật cười trước sự cường điệu quá mức này. Thấy thế, Hebaron cũng mỉm cười:
“Đừng bận tâm những gì Uslin nói hôm qua, anh ta chỉ thích nói toạc ra những gì trong đầu đang nghĩ.”
“T-tôi không bận tâm.”
“Vậy thì nhẹ nhõm thật.”
Hebaron cười, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó Max tiếp tục dùng phép thuật trị liệu cho các hiệp sĩ theo lượt. Sau khi chữa xong cho tất cả hiệp sĩ, nàng còn chữa trị những vết thương nhỏ cho người hầu của mình. Ngoại trừ cậu nhóc bị bỏng tay, tất cả những vết thương đó đều không cần thiết phải điều trị, nhưng Max cũng nhanh chóng kiệt sức vì lượng mana của nàng quá ít. Tuy nhiên, trái tim nàng lại tràn đầy năng lượng và nàng hãnh diện khi lau cái trán mướt mồ hôi của mình. Ngay cả khi nó không tuyệt vời đến vậy, nàng vẫn vui vì có thể giúp đỡ mọi người. Đó là một bước phát triển có ý nghĩa với nàng, người đã luôn bị cho là vô dụng: lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy mình có giá trị.
“Nếu người không phiền, cứ tìm chúng tôi để thử nghiệm. Tôi sẽ nói với các hiệp sĩ khác.”
Hebaron nhìn nàng trước khi rời đi. Max gật đầu với một nụ người bẽn lẽn.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 138
Chương 138