“Thanh, cô đừng tự hù dọa bản thân mình nữa, đêm từ thiện sắp bắt đầu rồi, tất cả mọi phóng viên báo chí đều nhìn chằm chằm vào cô, cô không thể cho người ta thấy vẻ bối rối hoảng loạn của mình. Cô là một diễn viên, cô biết cách diễn để giấu đi tâm trạng thật sự của bản thân mà! Bây giờ cô không thể qua loa được, nhìn vào mắt tôi này, người đó đã chết rồi. Dù rằng oan hồn của người đó đến tìm cô thì cũng không cần phải sợ. Con người có quyền quyết định! Vả lại người đó tự làm tự chịu, chẳng hề liên quan gì tới cô cả!”
“Nhưng mà…” Thẩm Thanh muốn nói gì nữa nhưng Cung Tuyền đã lạnh giọng ngắt ngang.
Đây là lúc bà “Thanh, hãy nghĩ tới Ngôn Dương và Ngôn Hải, cô sợ cái gì thế?”
“Tôi…” Vẻ mặt Thẩm Thanh thoáng chua sốt, sau đó bà ấy khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu. Chuyện năm đó đã là quá khứ rồi, không cần biết người đó đã chết hay chưa, bây giờ ai là kẻ giả thần giả quỷ thì bà ấy cũng không thể sợ hãi. Bà gật đầu thật mạnh: “Tôi biết rồi, dặm phấn lại cho tôi rồi chúng ta ra ngoài, còn phải nhận vài phỏng vấn nữa mà. Tôi muốn giới thiệu Hứa Minh Tâm với tất cả mọi người.”
“Ừm, đừng để mình mệt mỏi quá, làm việc xong chúng ta sẽ về ngay.” .
“Cảm ơn cô nhé Cung Tuyền, cô luôn ở bên cạnh và chưa bao giờ vứt bỏ tôi.”
“Thanh ngốc, không phải là tôi luôn ở bên cạnh cô mà là Ngôn Dương luôn ở bên cạnh trông chừng cho cô. Tôi bảo vệ cô nhưng tất cả những điều chỉ là một hạt cát nhỏ bé, người nên được cảm ơn là Ngôn Dương mới đúng, anh ta đối xử tốt với cô, người làm chị em thân thiết như tôi đứng bên cạnh nhìn thấy hết tất cả. Khi yêu một người nào đó thì ánh %3D mắt sẽ không bao giờ biết nói dối.”
Trong đầu Thẩm Thanh lại xuất hiện dáng vẻ của Ngôn Dương, bà ấy chợt than thở, thì ra bao nhiêu năm đã trôi qua rồi.
Bọn họ cũng không còn trẻ trung gì nữa.
“Tôi biết, cả đời này tôi sẽ không bao giờ rời xa anh ấy.”
Cung Tuyền nhanh chóng dặm phấn trang điểm lại cho bà ấy, buổi tiệc tối đã sắp bắt đầu.
Nó được tổ chức ở hội trường lớn nhất London, bên trong rực rỡ đủ loại sắc màu.
Đây là lần đầu tiên Hứa Minh Tâm được tới, cô trông thấy rất nhiều siêu sao quốc tế, có kha khá người trong đó là thần tượng của cô.
Người dẫn chương trình bắt đầu giới thiệu, sau đó mà màn trao giải.
Tất cả những giải thưởng lớn đều được xếp ở phần cuối cùng.
Năm nay Thẩm Thanh nhận được ba đề cử, giành được hai giải thưởng.
Thẩm Thanh thay một bộ lễ phục khác, màu đen tao nhã như loài thiên nga đen. Khi đứng trên bục phát biểu cảm nghĩ khi nhận thưởng, bà nhắc tới Ngôn Dương, cảm ơn ông ấy đã bao dung cho tính tình của mình suốt bao nhiêu năm dài, cũng đã làm mích lòng khá nhiều người trong giới vì bà ấy.
Ngôn Dương nổi tiếng là người cưng chiều yêu thương vợ, tất cả mọi người đều biết chuyện đó, ai cũng hâm mộ Thẩm Thanh khi có thể gả cho người mình yêu, gả cho một người chồng tốt như thế và sinh được một đứa con trai thật xuất sắc.
Ngôn Dương đang ở Đà Nẵng luôn ngồi trước máy tính để chờ phát trực tiếp.
Nhìn thấy Thẩm Thanh dưới ánh đèn sân khấu, trên mặt là một lớp trang điểm sáng bóng xinh đẹp, tay đang cầm micro, chân thành nói ra những lời giấu diếm và tích tụ lại trong suốt bao năm nay.
Hai mắt Ngôn Dương hơi đỏ lên, cuối cùng kiềm lòng không đậu che mặt khóc.
Một người đàn ông không bao giờ dễ dàng rơi nước mắt, trừ khi mọi thứ vượt quá giới hạn.
Không biết Ngôn Dương đang cảm động hay là chua xót.
Nếu như thời gian có thể quay trở lại thì ông ấy có thể làm tốt hơn nữa, ông ấy thật sự có lỗi với Thẩm Thanh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 515: 5
Chương 515: 5