“… Đưa ta một cái khăn nữa nào.”
Âm giọng trầm ấm của chàng khiến nàng rùng mình dựng hết cả tóc gáy. Max lấy một cái khăn đưa chàng, cố gắng giữ ánh mắt thấp xuống.
Riftan chậm chạp nhận cái khăn, nhúng miếng vải vào chậu rồi bắt đầu lau nhẹ đôi chân nhớp nháp của mình. Max quay lưng đi, tránh hình bóng chàng rồi lúng túng chạm vào vạt váy. Nhưng tất cả dây thần kinh của nàng đều bấn loạn vì chàng. Max liếm đôi môi khô khốc của mình.
Đầu ngón tay nàng râm ran, mong muốn được nhìn, được chạm vào chàng với tất cả khát vọng. Sau bao giây phút gạt đi những tưởng tượng xấu hổ và kiềm chế bản thân, nàng tự hỏi liệu giờ chạm vào chồng mình sẽ ra sao đây?
Chẳng phải Riftan nói rằng các cặp đôi khao khát nhau là điều tự nhiên sao?
Max bốc đồng tiến lại sau lưng chàng rồi nhẹ nhàng đặt tay mình lên vùng lưng rắn chắc mịn màng của chàng. Riftan cứng người bởi sự đụng chạm rồi thô bạo kéo nàng đi.
“… Đừng như thế chứ.”
Chất giọng gầm gừ của chàng khiến Max sợ hãi, nàng lùi lại một bước. Nghĩ rằng chàng từ chối, mặt nàng tím lại.
“X-xin lỗi…”
Khi ánh mắt nàng rơi xuống sàn, Riftan không biết nên làm gì, chỉ yếu ớt rên rỉ rồi ôm nàng vào lòng.
“Hôm qua em đã dùng hết mana để cứu một hiệp sĩ. Lỡ em lại quá sức rồi ngã xuống đất như hồi trước thì sao?”
Như thể đang cố xoa dịu, chàng dùng lòng bàn tay ướt nước vuốt ve tóc nàng. Max thở hắt ra một hơi, run rẩy trước làn da nóng bỏng của chàng đang áp lên lớp quần áo mỏng của mình. Một cảm giác đê mê trào dâng trong nàng. Cơ thể chàng có mùi như máu cá, mùi xạ hương và mùi ngựa không thể rửa trôi. Đó là cái mùi không thể gắn với chữ thơm nhưng đối với nàng, mùi của Riftan thật hấp dẫn.
“E-em ổn. Em không tốn… nhiều mana đến thế… Em đã n-nghỉ ngơi đủ… Em hoàn toàn bình phục rồi.”
Riftan gật đầu, tạo ra một âm thanh kịch liệt khi dụi mũi vào ngực nàng. Chàng sốt ruột thầm thì, từng ngón tay lần mò trên mái tóc tết gọn của nàng.
“… Ta đã kìm nén rất lâu, ta không nghĩ mình có thể làm chuyện đó một cách nhẹ nhàng.”
Max nghiêng đầu. Chàng đã từng nhẹ nhàng ư? Nàng không nhớ rõ. Ban đầu chàng tỉ mỉ, chậm rãi thoả mãn nàng, nhưng một khi cả hai gắn kết, chàng sẽ tăng tốc độ như một kẻ mất trí. Nhớ lại những khoảnh khắc sung sướng điên cuồng đó, Max ngước nhìn chàng một cách trêu chọc.
“… Chàng không c-cần phải nhẹ nhàng đâu… không sao mà.”
Nghe những lời đó, sự tự chủ của Riftan sụp đổ. Chàng ôm chặt nàng, trong nháy mắt lại cuồng nhiệt ngấu nghiến đôi môi nàng. Max luồn những ngón tay vào mái tóc đen trơn ướt của chàng. Môi Riftan có vị như nước ngọt. Nàng đẩy cái lưỡi ẩm ướt của mình vào miệng chàng quấn quít rồi kéo đầu chàng lại gần hơn. Riftan yếu ớt nỉ non, vòng tay ôm lấy bầu ngực nàng và xoa nắn da thịt bên dưới lớp lụa mịn màng.
Ngay lập tức, một cơn nóng râm ran từ bụng nàng bùng lên. Nàng vô thức ấn ngực mình vào lòng bàn tay chàng. Và rồi, bên cạnh tiếng thở hổn hển của họ, Riftan bật ra một tiếng thở dài nơi cánh môi gần nàng.
“Chết tiệt… em thực sự rất xinh đẹp. Ta khó mà kìm lòng được.”
Max lúng túng nhìn như thể chàng vừa bảo mặt trăng có màu xanh lục. Riftan âu yếm gò má nàng bằng môi mình, kéo cổ váy nàng xuống rồi luồn tay vào trong. Khi lòng bàn tay thô ráp của chàng nhè nhẹ xoa lên da thịt non nớt của nàng, một cảm giác phấn khích tràn ngập trong lòng Max. Nàng yếu ớt rên rỉ, cánh môi run run. Khi Riftan nhìn xuống nàng, chàng ngây ngất thủ thỉ.
“Mỗi lần chạm vào em, ta như phát điên lên. Sao cơ thể của một người lại có thể thế này nhỉ? Cực kì mềm mại như thể sắp tan ra… từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân em không chỗ nào không đẹp.”
“E-em không…”
Suy nghĩ lạc lối khi chàng kéo vạt áo nàng để lộ ra một bên ngực. Chàng đưa tay vuốt ve gò má nàng rồi dùng miệng mơn trớn bầu ngực hồng hào của Max, rồi dùng chiếc lưỡi nóng ẩm trêu chọc nụ hồng trước ngực. Nàng kịch liệt bám vào cổ chàng, rùng mình trong khoái cảm thuần khiết. Riftan rờ rẫm mông nàng rồi đặt nàng hoàn hảo vào cơ thể cực kì hồi hộp của chàng. Max rùng mình bởi cái chạm trần trụi của chàng, lo lắng nhìn ra cửa.
“Ri… Riftan… chậm thôi… nước t-tắm… sắp mang đến rồi…”
“Em nên nghĩ về điều đó trước khi quyến rũ ta.”
“Em k-không có quyến rũ… a… không có mà. Đó k-không phải một sự cám dỗ.”
“Em khẩn khoản muốn ta ôm em và lén lút như thể muốn nuốt chửng ta. Nếu đó không phải một sự cám dỗ thì là gì nhỉ?”
Chàng nới lỏng dây áo nàng rồi kéo xuống ngang eo. Max cúi mặt ngượng ngùng khi chàng hôn lên cái bụng phẳng lì của nàng. Chân nàng nhũn ra như thể xương đã tan biến. Riftan tụt váy nàng xuống gối, dang rộng chân Max ra và vùi mặt vào giữa. Nàng choáng váng, nức nở một cách thèm khát rồi gục xuống vai chàng. Đầu gối nàng run lên và cơ đùi ngứa ran.
Chàng dịu dàng xoa nắn vùng nhạy cảm, mút mát phần thịt non mềm nơi đùi trong của nàng. Ngón chân nàng co quắp lại và khóc òa như trẻ con. Cả cơ thể nàng đỏ ửng hồng hào, toàn bộ lí trí bị khoái cảm thiêu đốt. Nàng điên cuồng lắc đầu, cả cơ thể run bần bật bất lực.
Chàng khéo léo kích thích khoái cảm của nàng mà không cần để ngón tay cùng lưỡi lướt sâu vào trong nàng. Vào lúc nàng sắp chạm đến đỉnh cao khoái lạc, bỗng một tiếng gõ cửa vang lên.
“Chủ nhân, nước tắm đã chuẩn bị xong.”
Riftan ngẩng đầu lên, Max tóm lấy chàng khi chàng định đứng dậy rồi nàng đánh vào người Riftan, chàng không thể bỏ mặc nàng như vậy. Chỉ một chút nữa thôi chàng đã giải tỏa được căng thẳng của nàng, nhưng chàng nhẫn tâm dừng lại rồi bồng nàng lên giường.
“Nhịn một chút nhé, hừm?”
“K-không.”
“Cũng đã khá lâu rồi. Ta không muốn làm nó vội vàng chỉ cho xong việc.”
Như thể đang xoa dịu nàng, chàng nhẹ nhàng vỗ về bụng Max và chạm môi mình lên thái dương nàng. Max ngước đôi mắt ngập nước nhìn chàng, nàng run rẩy kịch liệt như một con nai mới sinh. Riftan nín thở nhìn rồi hôn Max một cách mãnh liệt. Sau đó, như thể lấy lại được ý chí, chàng cuộn nàng trong chăn và nhanh chóng mặc áo ngủ.
“Làm nhanh lên.”
Khi chàng mở cửa, những người hầu mang bồn tắm bốc khói vào trong. Max trốn dưới tấm ga giường, lòng bàn tay áp vào bộ ngực bỏng rát. Cảm giác như đã trôi qua hàng tiếng đồng hồ khi người hầu điều chỉnh nhiệt độ nước, thêm nước cạnh lò sưởi và đặt quần áo, xà phòng, khăn tắm lên đầu tủ. Riftan hung hăng hét lên vì dường như chàng cũng mất hết kiên nhẫn như nàng.
“Xong rồi thì ra ngoài nhanh đi.”
“C-chúng tôi xin lỗi.”
Những người hầu bối rối rời phòng, tay bưng theo mấy cái chậu rỗng. Ngay khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Max chạy đến cạnh Riftan. Chàng túm lấy nàng, đặt nàng vào giữa hai đầu gối mình. Max giở áo ngủ của chàng rồi kẹp chặt chân mình quanh cái eo trần của Riftan. Thớ thịt cứng rắn trơn tru đẩy vào bên trong nàng rồi lấp đầy nàng một cách chặt chẽ.
“Ưm…”
Sống lưng nàng rần rần. Max nhìn chàng với cặp mắt mơ hồ, xúc động vì sức nóng. Khuôn mặt chàng tràn ngập đê mê, đồng thời cũng dữ tợn nhưng lại vô cùng mong manh. Chàng ôm chặt nàng, run rẩy như phải chịu đựng những đau khổ khủng khiếp. Nhưng Max không thể đợi lâu hơn nữa. Nàng di chuyển eo mình, dính lấy cơ thể chàng. Riftan thở hồng hộc, dùng hai tay giữ chặt xương chậu của nàng, những nếp nhăn hằn sâu trên trán chàng.
“C-chờ! C-chờ chút đã! Maxi…”
“R-Riftan.”
“Nếu em không muốn chậm lại…” Chàng cố gắng trấn an nàng, dùng lòng bàn tay quét nhẹ tấm lưng bóng mượt của nàng. “Ta muốn càng nhẹ nhàng càng tốt. Nếu… nếu em bị đau…”
Max cáu kỉnh nhìn chàng. Nàng phát ngán khi chàng nói thế. Nàng gặm môi chàng, ma sát cơ thể với nhau một cách dâm đãng, hăng hái. Người Riftan cứng lại, ngay sau đó liền đổ ập xuống giường, đẩy đưa nàng từ bên dưới. Nàng nức nở bám chặt cơ thể chàng như một con rắn, dục vọng hừng hực của chàng áp đảo sức nóng của Max. Chàng cúi đầu ngậm lấy ngực nàng, mạnh mẽ chuyển động.
Max cảm thấy như mình đang toàn lực cưỡi con chiến mã và nàng không cách nào khống chế nó. Không thể bắt kịp nhịp độ của chàng, một cơn giật nảy nơi đùi và giữa hai chân nàng như thể đang bùng cháy. Nàng hoàn toàn mất kiểm soát, cơ thể vặn vẹo vỡ oà. Khoảnh khắc nàng tưởng như sắp kết thúc, chàng lại đẩy nàng đến đỉnh cao khoái cảm. Không thể chịu đựng nổi hoan lạc mạnh mẽ dâng trào trong cơ thể, nàng theo bản năng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay chàng. Sau đó, Riftan cắn vào dái tai Max rồi rên rỉ dữ dội.
“Không. Em khiến ta đi xa đến như vậy. Thì em phải giải quyết nó đến tận cùng thôi.”
“Đ-đợi… đã… E-em không thể.”
“Em có thể.”
Chàng nghiến răng thở gấp rồi điên cuồng chuyển động. Trong giây lát, mắt nàng trợn ngược, cả người cong lên như một cây cung kéo căng. Nàng hét lên, cơ thể giật bắn. Lưng Riftan cũng cứng lại, chàng rùng mình vì sung sướng. Họ ôm lấy nhau như thể hoà làm một và chờ đợi cơn cực khoái lắng xuống, rồi chàng lạc giọng tỉ tê.
“Thánh thần thiên địa ơi… Thậm chí ta không biết mình đang ở đâu nữa…”
Max lo lắng, ngước gương mặt mướt mồ hôi lên. “Nó… tệ lắm sao?”
“Làm gì có chuyện đó. Ta sẽ đi bắt một con rồng khác để được tận hưởng lại những gì vừa trải qua.”
Chàng mỉm cười, êm ái hôn lên bả vai nàng. Max yên tâm ôm đầu chàng, áp mặt mình vào gáy chàng. Riftan nhổm dậy, bật cười vì nhột.
“Chúng ta không thể lãng phí nước tắm mà họ đã chuẩn bị.”
Rồi chàng sải bước, ngâm mình trong bồn tắm. Max thở dài khi nước ấm tiếp xúc với làn da nóng bỏng của mình. Chàng múc một ít nước đổ lên cổ và vai nàng, sau đó nhẹ nhàng mút làn da ẩm ướt của nàng bằng đôi môi mình.
“Da em luôn mềm mại và ẩm ướt, cảm giác tốt thật.”
“Em có nhiều t-tàn nhang… Em không muốn chàng thấy…”
“Nhìn em như thể được rắc đường ấy, vô cùng ngon miệng.” Như để chứng minh lời vừa nói, Riftan liếm lên những đốm tàn nhang màu nâu nhạt trên vai nàng. Cổ họng Max thắt lại, gương mặt đỏ bừng. Chàng cười khúc khích, hôn lên gò má nàng. “Ta thích mỗi khi em dễ dàng đỏ mặt như một quả đào.”
Max đảo mắt. Khi lắng nghe những gì chàng nói, nàng thực sự tự hỏi không biết mình trông ổn ra sao. Khẩu vị của Riftan hẳn đã chệch hướng so với những gì thường được coi là đẹp đẽ.
“Em không thoải mái ở đâu à?”
“K-không có. Em đã nói là em không sao.”
Chàng nhìn kĩ, vén tóc khỏi mặt nàng. Max thở hắt ra khi chàng tiếp tục lo lắng.
“T-thực sự, không có gì đâu. Hồi trước… em chữa lành rất nhiều người bị thương nặng… n-nên mới cạn kiệt mana rồi ngất xỉu. Nếu em không quá sức như thế… Thì sẽ ổn thôi.”
Riftan ân cần nhìn nàng. “Ruth bảo em đã làm rất tốt nên cậu ta chẳng phải làm gì cả. Còn cậu hiệp sĩ trẻ tuổi kia nói rằng cậu ấy thật có phúc và muốn cảm ơn em.”
Đây là lần đầu tiên Riftan thừa nhận năng lực phép thuật của nàng. Max ngước nhìn chàng với ánh mắt rung động đầy vui sướng.
“Em mừng… v-vì mình đã giúp đỡ được.”
“… Ừm, đó là một sự giúp đỡ lớn.”
Trong khi nhẹ nhàng đáp lại, Riftan có một biểu tình phức tạp. Tâm trạng của Max nhanh chóng lắng xuống trước vẻ mặt mơ màng của chàng. Có ổn không khi nói với chàng rằng mình đang học phép thuật từ Ruth? Max nhìn mặt chàng, dứt khoát mím chặt môi. Nói ra cũng vô ích và nàng không muốn phá vỡ bầu không khí thân mật lúc này.
Thực ra, chàng không bảo nàng ngừng học phép thuật, vì vậy sẽ ổn miễn là nàng không làm gì liều lĩnh. Khi Max hợp lí hoá hành động của mình, nàng gác cảm giác khó chịu sang một bên. Còn bây giờ, nàng chỉ muốn tận hưởng trọn vẹn khoảng thời gian dễ chịu này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 167
Chương 167