“Sejour Aren đang ở Louiebell?” Riftan hỏi khi nắm lấy bàn tay Đại công tước đưa ra.
Nụ cười của Đại công tước Aren biến mất và ông bình tĩnh gật đầu. “Anh ta cố gắng để tập hợp lại những đồng minh bị phân tán để đối đầu với đoàn quân Troll.”
“Bao nhiên quân tiếp viện được phái ra?”
“Tồng cổng 3500, kể cả các hiệp sĩ.” Ngài Đại công tước trả lời ngắn gọn, rồi tiếp tục. “Gia đình hoàng tộc Whedon gửi đi 1500 quân còn Balto gửi 2000. Ngay sau khi đến, họ lập tức lên đường đến chiến trường rồi.”
“Các Thánh kị sĩ đến chưa?”
“Các hiệp sĩ Osyria đang di chuyển bằng đường bộ, nên sẽ mất một khoảng thời gian để họ đến đây.” Đại công tước quay ngựa đi song song với Riftan. “Hãy đi đến lâu đài hoàng gia trước đã. Chúng ta đã chuẩn bị bữa tiệc chào mừng những Hiệp sĩ Remdragon.”
Riftan lắc đầu. “Tôi không định lãng phí thời gian. Chúng tôi đã ăn uống đầy đủ trên tàu rồi. Chúng tôi sẽ dừng chân ở đền thờ trung tâm, chuẩn bị hàng ngũ, và ngay lập tức rời đi đến Louiebell.”
“Vẫn thiến kiên nhẫn như mọi khi.” Ngài Đại công tước thở dài. “Nếu đó là ước muốn của Chỉ huy, thì tôi sẽ dẫn anh đến đền thờ trung tâm.”
Ông ra hiệu cho các Hiệp sĩ hoàng gia và mọi người cưỡi ngựa theo ông, rồi bắt đầu đi xuống đường chính. Đám đông ngay lập tức rẽ lối cho họ. Max và những hiệp sĩ Remdragon cưỡi ngựa thành một hàng. Con đường trải dài với những hàng nguyệt quế tươi xanh, và những tòa nhà bằng đá phẳng đối xứng hoàn hảo.
Họ đi một lúc lâu cho đến một sân thoáng rộng với dài phun nước, ở trung tâm là cầu thang đá dẫn đến Đền thờ Trung tâm. Ngài Đại công tước dừng lại trước bậc thang và bắt đầu giải thích ngắn gọn.
“Tòa nhà trên đỉnh cầu thang là Đền thờ Trung tâm. Điện thờ và bện xá ở phía bên phải đằng sau nhà nguyện, còn đồn gác ở bên trái. Chỗ ở của các hiệp sĩ ở ngay sau đồn gác.”
Max kinh ngạc ngắm nhìn vẻ lộng lẫy trước mắt. Đền thờ mang không khí tĩnh lặng với vẻ ngoài tuy mộc mạc nhưng vẫn thanh nhã. Sáu cây cột trắng ngà sừng sững chống đỡ trần đền thờ màu ngọc lam hùng vĩ chạm khắc bằng đá cẩm thạch. Có thể nhìn thấy Darian cùng mười hai hiệp sĩ đầu tiên chiến đấu với con thiên long.
Cô đang ngạc nhiên chiêm ngưỡng bức họa khắc họa chân thực và tinh xảo, thì Yulyson nhẹ nhàng đến bên.
“Tiểu thư, cho phép tôi dẫn cô xuống ngựa.”
Max nhanh chóng nhìn xuống. Riftan và các hiệp sĩ Remdragon đã xuống ngựa và hướng đến cầu thang. Cô với sự giúp đỡ của Yulyson cũng nhanh chóng xuống khỏi Rem. Khi cô đi cùng mọi người đến các bậc thanh, các linh mục mặc áo tu hành xuất hiện từ đền thờ. Các hiệp sĩ giao ngựa cho họ và đi vào bên trong. Max vuốt ve Rem để trấn tĩnh nó lại sau đó trao dây cương cho một linh mục. Sau đó, cô bước đến cửa vào đền thờ.
Đền thờ Livadon toát lên bầu không khí cuốn hút, không giống nhà thờ ở Whedon. Mái trần hình vòm được bao phủ bởi những bức tranh cổ và những tia sáng đầy màu sắc hắt ra từ những tấm kính lấp lánh màu sắc của những ô cửa sổ. Áo choàng của các tu sĩ cũng khác xa, chúng được làm từ vải cứng nâu sẫm dài đến chân với sợi dây xoắn làm thắt lưng.
Một người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là người có quyền cao nhất giữa các linh mục, bước đến chỗ Riftan và ngài Đại Công tước Aren.
“Chào mừng đến nơi an nghỉ của Chúa.”
“Những vị khách quý đây đến từ Whedon để trợ giúp cho Livadon. Ông sẽ cho phép họ ở lại đền thờ cho đến khi họ khởi hành đến Louiebell chứ?”
Khi Đại công tước noi, đôi mắt xanh nhạt của vị linh mục hướng đến Riftan và các hiệp sĩ Remdragon.
“Tất nhiên rồi, tôi sẽ tiếp đãi họ với lòng hiếu khách. Hãy nói với tôi nếu các vị cần gì.”
“Chúng tôi sẽ không ở lại quá lâu. Chúng tôi sẽ rời đi ngay lập tức khi chúng tôi tập hợp đủ nhu yêu phẩm và vũ khí, chúng tôi cũng cần một linh mục cấp cao có thể đi cùng chúng tôi khởi hành đến Louiebell.”
Vị linh mục già, nhìn vào mắt Riftan, gật đầu chậm rãi và ra hiệu cho linh mục phía sau bên phải ông. Người linh mục ngay lập tức nhận lệnh và rời đi để thực hiện.
“Tôi sẽ ngay lập tức cho gọi hai linh mục cấp cao. Chúng tôi cũng sẽ cung cấp nhu yếu phẩm mà mọi người sẽ cần đến.”
“Chúng tôi sẽ giúp chuẩn bị vũ khí vào áo giáp. Ba trăm hiệp sĩ ưu tú của Livadon sẽ đồng hành cùng các hiệp sĩ Remdragon.” Ngài Đại công tước Aren tuyên bố và chỉ vào hàng hiệp sĩ đứng ngoài đền thờ. “Để sự chuẩn bị cho chúng tôi, các vị khách sẽ nghỉ ngơi và thư giãn cho đến khi mọi thứ sẵn sàng để khởi hành.”
Ngay sau khi họ trao đổi, các linh mục chia làm hai nhóm để hướng dẫn các hiệp sĩ. Họ đi qua những cánh cửa hình vòm, sau đó là một khu vườn ngập tràn ánh sáng và xuyên qua khu vườn ăn quả sum suê cây lựu.
Một tòa nhà trắng xám, được bao quanh bởi những cây bách tuyệt đẹp, lấp ló trước con đường lát đá. Các hiệp sĩ theo các vị linh mục bước vào tòa nhà ấm cúng. Trước họ là một hội trường hai tần có thể chứa dược ít nhất 800 người.
“Đây là nơi người hành hương nghỉ ngơi. Chúng tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn ngay bây giờ, hãy nghỉ ngơi thoải mái trong thời gian chờ đợi.”
Khi các linh mục rời đi, các hiệp sĩ thở ra khi họ thả mình xuống các ghế đệm dày hay thậm chí mở các vách ngăn ra và nằm xuống những cái giường hẹp. Các hiệp sĩ tập sự nhanh chóng chạy đến để giúp họ cởi bỏ áo giáp, tất cả đều tò mò nhìn quanh phòng. Max cũng quan sát xung quanh, nhìn lên các bức họa trên tường và các hình khắc phức tạp trên các cây cột. Cô chỉ thôi không sững sờ khi Riftan goi cô. Anh dang ngồi đối diện với Đại công tước trên chiếc bàn dài, vẫy tay với cô.
“Maxi, đến đây đi.” Anh ra hiệu cho cô.
Cô ngần ngại trong khoảnh khắc rồi bước về phía anh. Đôi mắt nâu đầy hiếu kì của Ngài Đại công tước nhìn cô. Riftan đặt bàn tay to lớn lên tấm lưng nhỏ bé của cô, như thể đang khích lệ cô, rồi nói.
“Đây là vợ tôi, Maximillian. Tôi muốn nhờ Ngài Đại công tước chăm sóc cho nàng khi tôi vắng mặt.”
“Vợ anh?”
Ông thốt lên trố mắt nhìn cô khiến Max xấu hổ. Cô cố gắng để không rụt vai lại, còn người đàn ông vuốt bộ râu chải gọn gàng và nghiêng đầu với vẻ không thể tin được.
“Tất nhiên rồi, tôi sẽ làm tất cả đề đảm bảo an toàn và sự thoải mái của cô ấy, nhưng tôi không hiểu… Tại sao anh lại đem theo cô ấy trong một cuộc viễn chinh vô cùng nguy hiểm như này?”
“Tiểu thư Calypse là một Healer tuyệt vời.” Hebarron đang ngồi ở phía cuối bàn nhấm nháp rượu chen vào. “Khi mà pháp sư của Remdragon đã được phái đi trước chúng tôi, Tiểu thư Calypse không còn lựa chọn nào khác phải thay thế vị trí của anh ta.”
“... Tôi hiểu.” Gương mặt Ngài Đại công tước giãn ra khi ông nhìn cô. “Hẳn là rất khó khăn để đến được đây. Tôi sẽ sắp xếp một nơi ở lâu đầu hoàng gia cho Tiểu thư ngay lập tức để cô có thể sống thoải mái.”
“Tôi định để nàng ở lại tu viện.” Riftan ngay lập tức sửa lại. “Tôi nghe nói có rất nhiều tiểu thư quý tộc Livadon hiện tại đang ở đền thờ lớn Levan. Ông có thể sắp xếp để nàng sống ở đấy được không?”
“Điều đó không quá khó với tôi… nhưng chẳng phải ở trong lâu đài sẽ tốt hơn sao?”
“Tôi không muốn vợ tôi bị vướng vào các vấn đề chính trị.”
Lời nói cua Riftan có thể bị coi là thô lỗ, nhất là khi người mà đang nói chuyện cùng lại là một Đại công tước, Max cứng người trước thái độ của anh và nhìn vào ngài Đại công tước, nhưng ông ấy chỉ đơn thuần cười phá lên, không cảm thấy xúc phạm một tí nào
“Tôi nghe nói Elnuma Reuben III đang để ý đến anh. Anh lo rằng việc vợ anh ở lại gia đình hoàng gia ở Livadon sẽ dấy lên sự nghi ngờ của ông ấy đúng không.”
“Không có gì đảm bảo là nàng sẽ không bị tiếp cận với những mưu đồ xấu khi ở lại lâu đài.”
“... Tôi cho rằng.” Ngài Đại công tước thở dài,và bộ ria ngắn màu nâu đen của ông rung rinh nhẹ. “Cân nhắc đến tình huống hiện tại, nhất định là tốt hơn khi cô ở lại tu viện. Tôi hiểu rồi, tôi sẽ hỏi Linh mục cho cô ở lại.”
Max ngồi thẳng lên, nắm chặt tay Riftan dưới gầm bàn, khi nghe tương lai cô được quyết định. Cảm nhận được cái chạm của cô, anh nhìn xuống gương mặt lo lắng và siết chặt tay cô. Ngài Đại công tước nhanh chóng thông báo cho họ về tình hình ở Louiebell trước khi để họ lại để đi giám sát việc chuẩn bị.
Sau một lúc, các linh mục bước vào với các giỏ đựng đủ mọi loại đồ ăn, rượu và trái cây tươi. Max phiền muộn ngồi xuống khi cô cùng ăn với các hiệp sĩ bữa ăn cuối cùng. Ngay cả những người ngồi quanh cô cũng căng thẳng hơn mọi khi khi họ bình tĩnh bàn tán về hành trình những ngày tiếp theo.
Cô khao khát có thời gian cùng với Riftan và để nói lời tạm biệt, nhưng anh quá bận thỏa luận với các hiệp sĩ khác, nên cô không muốn làm phiền anh. Sau đó, các hiệp sĩ Livadon đến thông báo là công tác chuẩn bị đã hoàn tất.
“Những chiếc xe chở đầy thực phẩm và vũ khí đã sẵn sàng, và đang đợi bên quảng trường.”
“Còn các linh mục?”
“Hai linh mục cấp cao đã sẵn sàng khởi hành.”
Riftan và các hiệp sĩ ngay lập tức mặc lại áo giáp. Mỗi hành động của họ như lưỡi dao cứa vào tim cô. Cô biết cô sẽ rất đau khổ khi anh đi, nhưng thực tế còn khó khăn hơn cô tưởng. Không thể chào tạm biệt các hiệp sĩ, nói gì đến Riftan, Max đứng đó bâng khuâng nhìn theo họ rời đền thờ. Riftan đứng ở trước cửa nói chuyện với Đại công tước Aren rồi quay sang cô.
“Maxi, ngài Đại công tước sẽ giới thiệu nàng với vị Linh mục. Đi nào.”
Max theo anh đi qua khu vườn và vào đền thờ chính, cô nhìn thấy một linh mục trung niên với mái tóc vàng xám xoăn đang chờ họ. Ông quỳ xuống để thể hiện sự tôn trọng.
“Tôi là Ma-Maxximillian… Calypse.”
“Thật vinh hạnh cho tôi được gặp cô. Tôi tớ trung thành của Chúa tên Shem Mordecai, tôi được biết cô sẽ ở lại đây trong khoảng thời gian tới. Hãy cứ tự nhiên như ở nhà.”
“Xin hãy chăm sóc cho vợ tôi.” Riftan lịch sự cúi đầu trước vị Linh mục.
Trái tim Max như đóng băng lại.
Chúng ta sẽ phải nói lời tạm biệt ở đây sao?
Rồi, anh quay sang cô. “ Nếu có bất kỳ vấn đề nào, hãy báo cho Đại công tước Aren. Ông ấy sẽ chăm lo cho em thay anh.”
Max không thể trả lời, cô mím chặt đôi môi run rẩy. Riftan im lặng nhìn cô, gương mặt anh vẫn vô cảm và lạnh lung, giống như bộ áo giáp thép vậy, không chút cảm xúc.
“Bảo trọng.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 199
Chương 199