TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 221

Cả da thịt Max như run lên khi nhìn thấy cặp mắt tràn đầy giận dữ và ác liệt của Riftan. Chàng dường như không thèm đếm xỉa đến những lời xúc phạm hướng về mình. Chàng chỉ tức giận trước sự sỉ nhục mà Max phải gánh chịu và điều đó khiến nàng bối rối. Nhìn chàng tức giận đến đỉnh điểm về những gì đã xảy ra với mình, có một cảm xúc khác lạ dâng lên trong lòng nàng vừa đau khổ nhưng lại vừa hạnh phúc. Giá như chàng ly hôn với nàng và cưới công chúa Agnes như mọi người mong đợi thì chàng sẽ không phải chịu sự gièm pha của công chúng như ngày hôm nay. Công chúa Agnes chính là viên ngọc rực rỡ, người mà chàng có thể tự hào gọi là vợ. Ý nghĩ hoài nghi ấy cứ lớn dần lên trong đầu nàng như một cây nấm độc, nảy mầm nhanh chóng và hủy hoại mọi thứ, không thể nào rút ra khỏi tâm trí nàng nữa.

Max nhắm mắt thật chặt, chịu đựng những ý nghĩ đau đớn ấy. Nếu ai đó lại tiếp tục chế nhạo Riftan vì có một người vợ nói lắp lần nữa, nàng sẽ đi tìm cái chết.

Nhìn biểu hiện trên mặt Max, Riftan tưởng nàng đang đau đớn về thể xác, chàng lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Ngay lúc Riftan chuẩn bị ra khỏi lều, nàng nhanh chóng ngăn lại.

“Kh…không cần đâu ạ. Chỉ…chỉ cần một ít thuốc mỡ và vết thương sẽ biến mất 

nhanh thôi.”

“Nàng đã đến tận đây để chăm sóc toàn bộ những người bị thương. Ít nhất lúc này nàng cũng nên chữa trị cho vết thương của mình trước đi.”

“Th-thực sự ổn mà. Em chắc chắn sẽ tự điều trị sau. Nên gi-giờ, xin hãy ở bên em một lát.”

Riftan bắt gặp ánh mặt tuyệt vọng, van xin của nàng, thế là bất đắc dĩ ngồi xuống lại trước mắt nàng. Chàng như một con mãnh thú oán hờn bị mắc kẹt trong chiếc lồng khiến Max không thể ngăn đôi mắt và đầu mình nhuốm màu u buồn.

“Chàng có…ghét ở bên em không? Em đã làm ngược lại những điều mà Riftan bảo em làm và tự đến đây… Giờ chàng ghét e-em rồi phải không?

“Đừng có mà nực cười như vậy!” Chàng hét lên, vẻ mặt tràn đầy thống khổ, không thể tin được những điều mà mình vừa nghe thấy. “Nàng thực sự nghĩ ta có thể ghét nàng ư? Điều mà ta ghét nhất là nàng ở đây, ở trong cái chỗ quỷ quái này! Là bất cứ lúc nào ta nhìn nàng đang gắng sức vì cái nơi chết tiệt này…!”

Riftan đang gào lên giận dữ, đột nhiên nghiến chặt hàm và nhìn chằm chằm vào nàng. Mắt của chàng đảo qua mái tóc rối bù của nàng, áo len và cái đầm đi mượn, khuôn mặt rám nắng và lòng bàn tay giờ đã chai sạn của nàng. Như thể giờ cứ nhìn thấy tình trạng lúc này của nàng đều khiến chàng vô cùng đau lòng.

“Ta muốn nàng được sống trong nhung lụa.” Chàng nói với giọng như có gai đâm vào cổ. “Ta muốn nàng mặc những bộ quần áo được làm bằng lụa và lông thú thượng đẳng. Ta còn muốn mười đầu ngón tay của nàng đều được đeo những chiếc nhẫn với đủ loại đá quý, đội cho nàng chiếc vương miện bằng vàng và một sợi dây chuyền được đính bằng những viên ngọc trai trân quý để điểm tô lên chiếc cổ của nàng. Sống trong một cung điện lộng lẫy với những người hầu đáp ứng mọi nhu cầu của nàng, có một cuộc sống khoái lạc nhất… Ta chỉ muốn dành tất cả điều đó cho nàng, ấy vậy mà bây giờ…”

Giọng nói trầm lắng của chàng nghe hơi cục súc đột nhiên im bặt. Max bối rối không biết làm gì, nàng với tới và nắm lấy đôi tay của chàng.

“Chàng đừng làm như th-thế. Thực sự…cho dù chàng không làm thì em vẫn ổn mà. Chỉ cần chàng ở bên em như thế này…là quá đủ rồi.”

Riftan đang nhìn nàng chăm chăm bằng đôi mắt run rẩy, đột nhiên ôm chặt nàng vào lòng như thể lo nàng sẽ bị cuỗm đi mất. Sau đó, chàng hôn nàng một cách mãnh liệt như muốn lấy đi hơi thở của nàng. Nàng sững sờ một lúc trước hành động bất ngờ đó nhưng đã đáp lại bằng cách vòng tay qua cổ chàng. Nỗi buồn và lo lắng tích tụ trong tim nàng tan đi như tuyết gặp nắng hạ. Nàng không thể đếm được đã bao lâu rồi nàng không cảm nhận được cảm giác sung sướng khi áp vào khuôn ngực rộng lớn của chàng.

Nàng ngước đôi mắt ngấn nước của mình lên nhìn chàng và lướt những ngón tay trên quai hàm góc cạnh và cương nghị của chàng. Mái tóc đen tuyền của chàng lấp lánh như vải sa tanh được thắp lên từ ánh sáng mờ nhạt dưới ngọn đèn và bóng tối khắc họa lên những đường nét nam tính và gương mặt như được tạc làm cho chàng trông quyến rũ khủng khiếp. Nàng không muốn Riftan rời khỏi một chút nào, nàng nắm chặt áo choàng của chàng như muốn xé toạc nó. Nàng ghét chàng luôn phải kiềm chế. Nàng muốn khơi dậy dục vọng trong chàng nên nàng bắt đầu bằng những cái hôn trước. Và sau đó, Riftan đáp lại một cách cuồng nhiệt, ôm chặt nàng trong vòng tay và dịu dàng đặt nàng xuống giường.

Đầu lưỡi nóng bỏng của chàng tiến vào, khám phá từng ngóc ngách nhạy cảm trong khoang miệng của nàng. Tiếp sau, lòng bàn tay to lớn ôm lấy bầu ngực của nàng, làm Max đang vòng tay qua cái cổ dày của chàng rên rỉ và ngón tay cái của chàng chạm vào hai đầu nhũ. Đôi môi ẩm ướt của chàng như cơn mưa rào mùa hạ rớt lên mí mắt, má, thái dương và cố của nàng. Lòng bàn tay lớn của chàng không ngừng vuốt ve, xoa bóp bầu ngực của nàng, lướt xuống eo và vuốt xuống đùi phía bên trong của nàng.

“Tay của chàng…”

Riftan, người đã hoàn toàn đắm chìm vào nàng, bất ngờ ngẩng đầu. Ngay khi chàng định rời ra, Max nhanh chóng kéo chàng gần lại với mình hơn.

“Em đ-được mà. Không… đau đâu.”

Đôi mắt của Riftan tràn đầy dục vọng cháy bỏng khi mà chàng nhanh chóng kéo váy cô lên. Những ngón tay của chàng vuốt ve và thọc sâu vào bộ phận nhạy cảm của nàng, cơ thể của Max giật nảy lên như thể là bị chìm đắm trong ấy. Mỗi cái vuốt ve của chàng khiến bên trong nàng run rẩy và cơ thể nàng nóng như lửa đốt.

“Nâng hông nàng lên chút nữa đi.” Riftan thì thầm, giọng khàn khàn. Max nghe theo và nâng hông mình lên. Chiếc váy rườm rà quấn quanh eo nàng nhanh chóng được kéo qua đầu. Riftan cũng vội vã vứt quần áo của mình sang một bên. Không gì ngăn trở họ được nữa, lớp da nóng hổi của họ chạm vào nhau cháy bỏng. Thân thể của chàng như sắt, rắn chắc và bằng phẳng.

Max vặn vẹo dưới sức nặng phấn khích của chàng khi nàng cảm thấy cậu em cứng ngắc và hung dữ đè lên bụng nàng. Chàng bao bọc bộ ngực của nàng bằng những ngón tay của mình, dịu dàng xoa bóp khi thân thể nóng bỏng, rắn chắc cọ sát trên người nàng một cách quái gở. Mồ hôi tuôn ra trên toàn bộ cơ thể của nàng từ cuộc hoan ái. Cậu em của chàng cứ cương cứng, hiên ngang và rắn rỏi. Đôi chân thon dài và cường tráng của chàng ép chặt như một con ngựa giống và đôi vai như đá cẩm thạch của chàng rộng và dày đến nỗi nàng không thể ôm trọn lấy. Thật kinh ngạc, chàng vẫn rất tao nhã và oai nghiêm mặc cho vóc người to lớn, lực lưỡng. Nàng giữ chặt vòng eo săn chắc của chàng và lôi kéo chàng một cách tha thiết.

“Ri-Riftan…nhanh lên.”

Ngọn lửa bùng lên trong mắt Riftan. Chàng cúi xuống trao cho nàng một nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng và bao bọc cậu em mình ở trong nàng. Max hít một hơi thật mạnh, cảm thấy nơi nhạy cảm của mình đang mở ra hết cỡ. Lỗ vào của nàng đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng nàng vẫn cảm thấy một cơn đau kỳ lạ.

“Đ-đợi đã…có gì đó….rất lạ. Nó khác hẳn so với trước đây…”

“…rất lâu rồi kể từ lần cuối vì vậy nó sẽ khá là khít chặt. Thư giãn một chút  nào.” Riftan giải thích, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán chàng. “Hít sâu vào. Đúng… như thế đó… Ta sẽ vào từ từ…”

Mắt Max mở to ra. Nàng không thể tin rằng chàng vẫn chưa hoàn toàn ở bên trong mình. Chàng đẩy vào từng chút một, áp lực nặng nề mà dồn dập giữa hai chân khiến nàng khá lo lắng. Sau đó, như để xoa dịu nàng, Riftan đã không ngừng vuốt ve hai bên hông nàng và xoa bóp hai bầu ngực bằng miệng. Nàng từ từ thả lỏng, chịu đựng sự âu yếm cuồng nhiệt mà dữ dội của chàng và quấn chân mình quanh eo chàng.

Chàng rút ra cậu em của mình chậm rãi và lại đút vào lần nữa, quá trình ấy cứ lặp lại liên tục. Cuối cùng, cơn đau đã lắng xuống theo nhịp điệu quen thuộc, thay vào đó là cơn khoái cảm ngọt ngào bắt đầu sôi sục bên trong nàng như có một dòng nước nóng sủi bọt. Max cắn chặt môi mình, nỗ lực kiềm chế những tiếng rên rỉ sắp thoát khỏi miệng mình. Nhưng sau đó, Riftan đặt ngón tay vào môi nàng.

“….đừng cắn môi nữa.”

Nàng cố gắng hất ngón tay chàng ra khỏi môi mình nhưng khi đó chàng lại thúc vào lần nữa, nàng như mất kiểm soát ý nghĩ của mình. Max thở hổn hển và cắn chặt ngón tay chàng. Nàng không thể ngừng bản thân mình lại: chàng quá to và nàng thì quá chặt; chàng thì cứng rắn còn nàng thì mềm mại. Và kì lạ thay, sự đối nghịch về kích thước của cả hai đã làm tăng lên giao thoa về khoái lạc và kích tinh. Chàng kiềm chế bản thân, thục ra và vào cho đến khi nàng lên đỉnh điểm. Cuối cùng, khi cơ thế của nàng căng cứng và tê liệt khi đạt đến cao trao, chàng rút cậu em của mình ra.

Max ngước nhìn chàng, thất thần. Vẫn còn trong cú sốc và toàn thân đê mê sau cơn cao trào, nàng đổ gục xuống giường nhưng chàng lật người nàng lại và đẩy vào phía sau nàng lần nữa. Nàng vùi mặt trong gối và giữ chặt mép thảm. 

Chàng không thỏa mãn vì những cơn cao trào họ mới làm và đẩy nàng ra xa, mang nàng lên một khoái lạc cao hơn. Max mơ hồ nhìn vào góc tối của chiếc lều. Mọi lần nàng hít vào, mùi đất, mùi xạ hương và mùi gỗ cháy đặc trưng của căn lều lấp đầy phổi nàng. Và mỗi khi cơ thể nàng di chuyển qua lại, núm vú nhạy cảm và cứng ngắc của nàng ma sát với tấm thảm thô ráp.

Riftan đặt một tay dưới bụng của nàng và nâng hông nàng lên, Tiếp sau, chàng thậm chí đưa mình vào sâu hơn nữa, đẩy vào và rút ra, lấp đầy cậu em của mình vào lỗ nhỏ. Max như người chết chìm trong biển khoái lạc, cả cơ thể của nàng vẫn còn nhạy cảm từ đợt cao trào đầu tiên, lại đến cao trào khác. Nàng khóc nức nở và rên rỉ trong khi cả cơ thể không ngừng run rẩy. Eo nàng uốn cong như một cây cung bị kéo căng và đầu ngón chân xoắn lại vì cơn khoái cảm ngọt ngào. Riftan dùng miệng đánh dấu cái lưng đang cong lên của nàng bằng hàng loạt nụ hôn khi nàng rùng mình.

Sau đó, chàng tiếp tục di chuyển, di chuyển với tốc độ mất kiểm soát. Chỉ đến lần lên đỉnh thứ ba, toàn bộ hạt giống của Riftan bơm đầy vào nàng. Chất lỏng nóng hổi phun vào bộ phận nhạy cảm của nàng và cơ thể chàng căng lên một cách oai vệ, giống như chú sư tử săn môi. Max như tan chảy trong cơn hoan ái thuần túy khi toàn bộ cơ thể chàng áp sát vào nàng.

“Chết tiệt.. Ta đã tránh em vì ta sợ điều này sẽ xảy ra…” 

Sau cơn cao trào mãnh liệt đầy những tiếng khàn khàn và khe khẽ nghe quá gợi tình làm ai cũng nghe thấy, Riftan từ từ rút ra. Max thở gấp gáp và quay đầu nhìn lại chàng. Chàng đáp lại ánh mắt của nàng, nhìn nàng với vẻ mệt mỏi và kiệt sức, mắt chàng tràn đầy hối hận. Sau đó, chàng bật dậy khỏi giường và quay lại với một chiếc khăn và chậu nước. Max muốn đứng lên nhưng bắp chân nàng lại đau nhức và tay chân thì bủn rủn khiến nàng không thể cử động.

“Ta có làm nàng đau không?”

“K-Không…Chỉ đau một…chút.”

Chàng lầm bầm rủa thầm trong tâm và tiến hành lau mồ hôi và chất lỏng chảy ra giữa hai chân của nàng bằng khăn lạnh. Nàng cảm thấy khá là mắc cỡ khi được chăm sóc như thế này, nhưng giờ nàng không còn đủ sức nhấc một ngón tay nữa là, vậy nên nàng lặng lẽ chấp nhận động tác của chàng. Sau khi chăm sóc cho nàng xong, chàng tập trung lau người cho mình trước khi nằm xuống bên nàng. Nhìn lên trần nhà đầy ánh mờ và bóng tối, một khoảng lặng bao trùm họ trước khi Riftan lên tiếng lần nữa. 

“Bắt đầu từ mai, Garrow sẽ bảo vệ nàng cùng với Yulysion. Kỹ năng của hai người đó hơn hẳn các kị sĩ thường khác. Nếu cả hai bảo vệ nàng, sự cố như hôm nay sẽ không xảy ra nữa.”

“C-chàng không cần làm vậy…”

Max mở lời, nhưng nhanh chóng ngậm miệng lại khi nàng cảm nhận chàng siết chặt tay nàng ý cảnh cáo. Ngay cả ở trong bóng tối, nàng có thể cảm thấy ánh mắt của chàng ngày càng đáng sợ.

“Thành thật mà nói, ta muốn gửi nàng về lại Anatol ngay bây giờ. Tuy nhiên, điều đó quá nguy hiểm nên ta không còn lựa chọn nào khác.”

Cảm giác mình là gánh nặng, Max nói, giọng nàng nhỏ dần. 

“Nhưng…vì em….mà họ sẽ bị a-áp lực…”

“Ta cử Yulysion và Garrow đến để trao cho họ cơ hội tích lũy kinh nghiệm trước khi họ được phong tước hiệp sĩ. Vì họ không được xếp vào hàng tiên phong nên điều này sẽ rất tuyệt với họ, vì vậy đừng lo lắng.” 

Nghe giọng điệu kiên quyết của chàng, Max không thể phản đối được nữa. Riftan có vẻ như muốn nói thêm nhưng khi nhìn thấy nàng trầm lặng, chàng không muốn liều mạng bắt đầu một cuộc tranh cãi khác. Nàng vùi mặt vào vai chàng. Khi nàng nằm xuống bên cạnh, cơ thể trần trụi của họ quấn lấy nhau dưới tấm chăn mỏng, nàng cảm thấy cơ thể mình và chàng lại nổi hứng. Tuy nhiên, Riftan vẫn nằm yên chỉ trừ đôi tay đang vỗ về lưng nàng đưa nàng vào giấc ngủ. Dưới sự âu yếm của chàng, Max không thể chống lại cơn buồn ngủ đang ập tới.

Tất cả những căng thẳng, lo lắng và sợ hãi mà nàng đã trải qua trong hành trình đến đây đều tan biến nháy mắt khi có chàng kề bên. Được chàng ôm vào lòng, nàng có thể quên đi mọi âu lo trên đời.

***

Max tỉnh dậy khi nghe một tiếng gầm khủng khiếp, giống như một con quái thú đang gầm gừ. Bóng tối bao quanh doanh trại, mà không có một ngọn lửa nào có thể thắp sáng cả không gian này. Đột nhiên, một tia chớp lóe lên, chiếu sáng mọi nơi. Sợ hãi, Max hét lên và vùi mình vào bên Riftan. Tiếng sấm lớn vang dội từ xa và ngay sau đó, cơn mưa nặng hạt bắt đầu trút xuống. Người chồng thở dài và đứng dậy khỏi giường khi nghe tiếng mưa ngày một nặng tạt vào lều.

“Hình như là một cơn giông.”

Max bật dậy khỏi giường đi theo chàng, vội mặc quần áo vào. Ngay khi nàng bước đến lối vào của lều và kéo màn lên, nước mưa ngày càng nặng hạt và hạt mưa như những mũi tên dài và kèm theo là một cơn gió lớn. Nàng nhìn lên bầu trời và sấm chớp lóe lên. Nàng lau những hạt mưa trên mặt trong khi cơn mưa nặng hạt trút xuống không thương tiếc từ bầu trời đang bị bao phủ bởi những đám mây đen dày đặc.

| Tải iWin