Khi Riftan Calypse vừa bước vào phòng tiệc, tất cả những tiếng huyên thuyên như vẹt của tất cả mọi người đều tắt ngấm. Lãnh chúa của Anatol toát ra một luồng khí uy hiếp kỳ lạ bao trùm lên tất cả mọi thứ khi anh sải bước khắp hội trường chứa đầy sự căng thẳng.
Một sự pha trộn giữa sự tò mò, sợ hãi và ngưỡng mộ rất mãnh liệt được thể hiện trên khuôn mặt của những quý cô đang kín đáo và cẩn trọng nhìn ngắm khuôn mặt đầy thờ ơ của anh. Những vị phu nhân ấy che đi những khuôn mặt đỏ bừng bằng chiếc quạt của họ, thì thầm vào tai nhau mấy điều gì đó, trong khi cánh đàn ông thì lại lặng lẽ nín thở, xen lẫn chút sợ hãi và kinh ngạc trên khuôn mặt.
Lần đầu tiên đặt chân đến lâu đài Drakium, không có một vị quý tộc nào có ý định chấp nhận và chịu để cho một con mãnh thú xâm nhập vào lãnh địa của bọn họ cả. Tuy nhiên, bây giờ lại đang là một câu chuyện rất khác. Những người đã từng từ chối anh và thậm chí là công khai xúc phạm anh, đang bị đặt vào một tình huống mà ở đó, bọn họ phải tự chống đỡ cho chính bản thân mình.
Riftan Calypse nhanh chóng vụt lên và trở thành một trong những lãnh chúa quyền lực nhất của xứ Whedon chỉ trong vòng có vài năm. Anh đã tạo nên một sự trung thành và đồng minh rất mạnh mẽ với các lãnh chúa của lục địa phía Nam, và hiện đang mở rộng tầm ảnh hưởng của bản thân trên phạm vi toàn cầu khi anh đã ảnh hưởng sang tận các khu vực phía Bắc và phía Tây. Đà phát triển của sự gia tăng này giống đường parabol đến nỗi ngay cả những quý tộc Phương Đông, những người đã cố gắng can thiệp vào chuyện này cũng đã đầu hàng từ lâu rồi.
Các quý tộc trẻ tuổi thì đang tranh giành để được bắt chuyện với vị hiệp sĩ huyền thoại kia, trong khi những người bảo thủ hơn lại lặng lẽ rút lui vào các góc của hội trường.
Mặc dù vậy, Riftan lại không thèm để mắt đến phản ứng của tất cả mọi người. Anh sải bước thẳng đến phía cuối hành lang – về phía cánh cửa hình vòm mà không thèm liếc mắt nhìn những người đang tò mò nhìn anh hay háo hức muốn có cơ hội nói chuyện với anh một cái. Khi đến cửa, anh nói bằng một giọng hết sức khô khan với người hầu đang canh giữ cánh cửa ấy.
“Ta đến đây để diện kiến nhà vua. Hãy thông báo cho ông ấy biết ta đã đến rồi.”
Người hầu ngay lập tức chạy vào phòng để chuyển lời thông báo cho nhà vua. Sau một lúc, anh đã được cho phép vào diện kiến nhà vua, và Riftan sải từng bước vào phòng, chiếc áo choàng màu nâu đỏ duyên dáng đung đưa ở phía sau. Ruben Đệ Tam, người đang ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế lót nhung, chào anh bằng một nụ cười méo mó.
“Ngươi đến trễ rồi. Có phải là bởi vì bây giờ, ngươi không cần phải nhận được sự ưu ái từ ta nữa rồi, đúng không?
Môi của Riftan nhếch lên đầy giễu cợt khi anh liếc thấy những món quà chúc mừng đang chất đống bên cạnh chỗ ngồi của nhà vua.
“Thần thì lại nghĩ rằng, thậm chí Người có loại bỏ thần đi chăng nữa, các chư hầu khác đã tạo dựng đủ lòng tin và danh tiếng cho Hoàng gia rồi…”
“Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ngươi có quyền được bỏ qua những nghĩa vụ của mình.”
Nhà vua chau mày càu nhàu và ra hiệu cho Riftan ngồi xuống chiếc ghế được đặt đối diện với mình. Khi anh vừa ngồi xuống, một người hầu lập tức chạy đến và đưa cho anh một ly rượu. Ruben là người đầu tiên đưa rượu lên và nhấp một ngụm từ trong cốc của anh ta, sau đó tiếp tục nói như một đứa trẻ đang gặp phải rắc rối vậy.
“Hôm nay là ngày cuối cùng của buổi lễ kỉ niệm rồi. Ta đã gần như thoả hiệp với bản thân rằng ngươi có thể sẽ không đến và tham gia rồi đấy.”
“Thần đã nghĩ rằng, có lẽ sẽ tốt hơn nếu như thần không tham gia.”
Vua Ruben hơi nhướng mày trước câu trả lời rất lạnh lùng của anh. Đôi mắt của Riftan đang nhìn xuống ly rượu kia, và anh tiếp tục những lời nói của mình một cách rất điềm tĩnh.
“Thần muốn tránh việc phải đụng mặt với người đàn ông ấy càng nhiều càng tốt. Vì chúng ta đang ăn mừng ngày sinh của Thái tử, không phải là chúng ta cũng rất nên tránh chuyện đổ máu hay sao?”
Nhà vua lắc đầu trước những lời lẽ bạo lực của Riftan.
“Ôi trời ơi. Nhổ hết răng của Vị Công tước xứ Croix vẫn còn chưa đủ sao?”
Nhà vua ngả người xuống ghế và thở ra một hơi dài.
“Không phải là ngươi đã đe doạ ông ta đủ rồi sao? Ảnh hưởng của nhà ngươi bây giờ là quá dư sức để có thể đe doạ được Công tước xứ Croix rồi đấy. Nhìn vào mặt còn lại của vấn đề đi, đà phát triển của Công tước cũng không còn được như trước đây nữa rồi. Bây giờ ông ta đã lớn tuổi hơn, còn căng thẳng hơn và bị hoang tưởng nữa. Sức khoẻ của ông ta cũng đã giảm sút đi rất nhiều và điều đó khiến ông ấy trông thật khổ sở mỗi lần xuất hiện trước mọi người. Mặc dù Công tước sẽ không bao giờ chịu thừa nhận điều đó ngay cả khi có ai đó kề dao vào cổ ông ta, nhưng ông ta thật sự rất sợ hãi nhà ngươi. Cũng không có gì vô lý khi mà ông ấy lại cảm thấy như vậy sau tất cả những lời đe doạ mà ngươi đã nói với ông ấy đâu. Không phải là mới gần đây, ngươi lại gửi cho Công tước xứ Croix một cái hộp với cái cổ người ở bên trong sao?”
“Đó chính là cổ của những tên sát thủ mà ông ta đã từng sai bảo chúng đến đây để giết thần đấy.”
Riftan thờ ơ đáp lại.
“Thần chỉ đưa lại cho ông ta những gì mà thần đã phải nhận thôi.”
Nhà vua lại rót đầy cốc với một nụ cười nhếch mép nở trên môi.
“Ta nghĩ nếu như ngươi giết ông ta vào thời điểm hai năm trước, thì chuyện này có lẽ là sẽ nhân đạo hơn với vị Công tước rồi đấy nhỉ.”
Trước lời nhận xét đầy mỉa mai của nhà vua, một ngọn lửa bùng lên một cách lạnh lùng rồi nó như chợt vụt qua đôi mắt đang nhìn xa xăm của Riftan. Sự việc xảy ra vào năm đó không phải là điều để đem ra đùa giỡn đối với Riftan, anh thật sự rất hối hận với Hoàng gia vì đã can thiệp vào lời tuyên chiến của Anatol khi chống lại Công tước. Riftan giữ chặt ly rượu của mình trong tay, như thể để kìm nén sự sôi sục đang dần nổi lên trong lòng, và rồi, anh nghiêm khắc nói ra suy nghĩ của mình.
“Thần không biết rằng Bệ hạ lại quan tâm đến người đàn ông đó nhiều đến vậy đấy ạ. Trong suốt mười năm qua, không phải là Bệ hạ cũng đã dùng đủ các loại chiến thuật để hạ thấp tầm ảnh hưởng của Công tước rồi sao? Ngay cả vợ của thần, người vừa mới trở về từ chiến trường đầy đau khổ, cũng bị lợi dụng bởi Bệ hạ như một thứ vũ khí để làm tổn hại đến danh tiếng của người đàn ông đó còn gì. Thưa Bệ hạ, hiện tại có phải là Người đang dành sự cảm thông cho ông ta không vậy chứ?”
“Người lại một lần nữa sẽ bắt thần chịu một nỗi tra tấn lâu dài về cái vấn đề đó đó à?”
Nụ cười đã biến mất khỏi đôi môi của vua Ruben, khuôn mặt ông dần đanh lại, và ông đặt chiếc ly của mình xuống bàn một cách thô bạo, tạo ra một tiếng đập rất mạnh.
“Liệu ngươi sẽ để chuyện đó qua đi nếu như bây giờ ta quỳ xuống đây, ở trước mặt ngươi chứ?”
“Thần chỉ hỏi xin Người có một chuyện thôi, thưa Bệ hạ.”
Riftan nói thẳng ra đề nghị của mình.
“Làm ơn, đừng bao giờ xen vào chuyện giữa thần và Công tước xứ Croix nữa. Sẽ không có bất kỳ một sự dung thứ nào nữa nếu như Bệ hạ bước lên và làm trung gian giữa thần và người đàn ông đấy đâu.”
“Ngươi bây giờ là đang đe doạ ta đấy à?”
“Thần đang xin người một ân huệ.”
Ruben, người đang trừng mắt nhìn anh một cách hoang mang, đột nhiên thở ra một hơi dài.
“Ngay cả khi nhà ngươi không gầm gừ với ta như vừa rồi, thì ta cũng chẳng bao giờ xen vào giữa chuyện của cả hai người thêm một lần nào nữa đâu. Bản thân ta không muốn lại phải trải qua những rắc rối như vậy lần nữa. Ta không có ý định can thiệp vào bất cứ chuyện gì mà cả hai đang làm sau lưng ta, miễn là hai người không để câu chuyện này đi sâu vào những thứ như chiến tranh hay các phiên toà là được.”
Sau đó, nhà vua uống cạn một hơi rượu và nhìn vào khuôn mặt tựa như đá cẩm thạch của Riftan, như thể đang muốn đọc được tâm trạng của anh.
“Tuy nhiên, nếu như ngươi dám bỏ bê nhiệm vụ của mình với tư cách là một chư hầu, với cái lý do là do sự thù địch của nhà ngươi với Công tước, đó là một câu chuyện hoàn toàn khác đấy. Ngươi hiện đang là một lãnh chúa rất có tiếng tăm đại diện cho cả khu vực phía Nam. Nếu như ngươi bỏ bê nghĩa vụ của mình với Hoàng gia, lòng trung thành của các quý tộc khác đối với Hoàng gia cũng sẽ bị lung lay – chưa kể đến các hiệp sĩ đang rất tôn thờ hoá thân của Uigru nữa.”
“…”
“Kể từ bây giờ, sẽ có rất nhiều người coi trọng những gì mà ngươi đang làm và những lời mà ngươi nói ra. Ta rất lo lắng về việc liệu nhà ngươi tham gia buổi lễ mừng ngày sinh của Thái tử với một thái độ rất miễn cưỡng như vậy trông sẽ như thế nào dưới ánh mắt của các quý tộc ở đây chứ.”
“… Thần nhớ lần trước thần có đi trễ một lần, nhưng thần cũng không bị chỉ trích nặng nề đến như thế này.”
Môi của Riftan nhếch lên đầy giễu cợt.
“Ta không hề có những ý định về việc tạo dựng các mối quan hệ bất chính với Hoàng gia đâu. Nếu đó chính là điều mà Bệ hạ đang lo lắng, vậy hãy để thần nhân cơ hội này và nói rõ cho Người. Bất kể tầm ảnh hưởng và danh tiếng của thần có phát triển lớn mạnh đến như thế nào, thần vẫn là một chư hầu và là một hiệp sĩ được Bệ hạ phong tước vị. Sự thật đó sẽ không bao giờ thay đổi.”
Đôi mắt ánh vàng phát sáng của nhà vua đang đọng lại trên khuôn mặt của Riftan như thể ông đang cố gắng phát hiện ra lời nói dối trong câu nói của anh vậy. Sau một lúc im lặng đầy căng thẳng, tư thế của nhà vua thả lỏng và ông cất một tiếng cười khan.
“Nếu đúng là như vậy, ngươi nên cho tất cả mọi người cùng biết. Hãy cho họ thấy rằng nhà ngươi thật sự muốn đến đây và coi trọng buổi lễ kỷ niệm ngày sinh của Thái tử.”
“… Thần sẽ làm hết sức.”
Nhà vua nhướng mày lên, giống như là câu trả lời của anh không làm ông hài lòng một chút nào hết vậy, rồi ông tặc lưỡi và xua tay với anh.
“Được rồi. Ngươi có thể rời đi rồi.”
Riftan cúi đầu chào nhà vua, sau đó lại đi ra phòng tiệc một lần nữa. Tức thì, tất cả mọi người trong phòng đang bàn tán ồn ào đều im lặng. Riftan phớt lờ những ánh nhìn của bọn họ và bước vào cánh cửa hình vòm nằm ở phía bên trái của hành lang.
Trong đại sảnh hình mái vòm trải đầy những tấm thảm hoa văn màu sắc sặc sỡ, các quý tộc mặc đồ lụa và lông thú đang tụ tập và trò chuyện với nhau. Công chúa Agnes, người đang dẫn dắt cuộc trò chuyện, đang đứng ở giữa và cô nở một nụ cười rạng rỡ khi nhìn thấy anh.
“Calypse, ngươi đến rồi.”
“Đã lâu không gặp, thưa Công chúa.”
Sau khi cáo lỗi với những người thân và họ hàng mà cô đang trò chuyện, cô tao nhã đi đến gần anh. Riftan cảm thấy hơi kỳ lạ khi nhìn thấy Công chúa mặc trên mình một bộ váy rất rộng rãi, sau đó, anh quay sang người đang đứng ở bên cạnh mình. Một chàng trai có đôi mắt vàng rất sáng và khuôn mặt khá giống với Agnes, đang tò mò nhìn anh. Chỉ cần nhìn qua người thanh niên này, anh đã biết thân phận của anh ta mà không cần phải nghe đến tên của anh ta nữa. Riftan cúi đầu nhẹ.
“Đã lâu không gặp, thưa Hoàng tử.”
“Đã lâu không gặp, Lãnh chúa Calypse.”
Hoàng tử trẻ đưa tay ra hiệu chào đón.
“Không phải đây là lần đầu tiên hai người chúng ta gặp lại nhau kể từ khi ta còn rất bé, đúng không? Cảm ơn vì đã di chuyển một quãng đường để đến đây.”
“Xin thứ lỗi cho thần vì đã không đến đây sớm hơn. Như là một món quà thần dành cho buổi lễ kỷ niệm này, thần có mang đến đây cho Người đàn ngựa từ Rakasim. Thần hi vọng Hoàng tử sẽ yêu thích món quà này.”
“Từ Rakasim sao?”
Nụ cười rạng rỡ nở trên môi của vị hoàng tử. Riftan tò mò nhìn vào khuôn mặt trẻ thơ của anh ấy. Elias Ruben xuất hiện rất trẻ trung với làn da trắng như đá cẩm thạch và một vóc dáng mảnh mai đến mức thật khó để có thể tin rằng anh ấy vừa lên chức bố của một đứa trẻ rồi. Sau đó, Hoàng tử phấn khích thốt lên.
“Giống của chúng là gì vậy? Và còn màu sắc bờm của chúng nữa? Vì Lãnh chúa Calypse đã chọn chúng, chắc hẳn là bọn chúng cũng phải thuộc dòng dõi cao quý lắm, đúng vậy chứ?”
Agnes, người đang đứng bên cạnh anh ấy, lắc đầu như thể anh trai của cô trông thật vớ vẩn làm sao.
“Trông anh khi nhận được mấy chú ngựa ấy còn có vẻ vui mừng hơn so với khi Abel chào đời nữa đấy.”
“Tất nhiên là Abel trông rất dễ thương mà. Thằng bé được thừa hưởng nét đẹp từ mẹ nó nên tất nhiên là thằng bé trông sẽ rất yêu cho mà xem.”
Hoàng tử nói với một giọng điệu giống như một đứa trẻ đang khoe khoang về một chú chó con mà anh ấy nhận được như một món quà vậy, và rồi anh mỉm cười.
“Tuy nhiên, thằng bé còn quá nhỏ so với ta để ta có thể dắt nó đi cưỡi ngựa xung quanh.”
Hoàng tử nói đùa.
“Anh chọc em cười chết rồi đây này.”
Công chúa trừng mắt nhìn anh trai mình rồi quay lại nhìn Riftan.
“Cảm ơn vì đã cất công đi một quãng đường đến đây. Phòng của em bé là căn phòng đó, ở đằng kia. Ngươi có muốn ngắm thằng bé một chút không?”
Riftan sau đó chậm rãi gật đầu. Vẻ mặt của Hoàng tử cứ như thể là anh ấy đang muốn gặp mấy con ngựa kia đến chết đi sống lại mất thôi, nhưng lại không thể từ chối được sự thúc giục đến gấp gáp của em gái mình và phải nhanh chóng dẫn đường cho bọn họ.
Anh đi vào căn phòng nằm ở cuối cùng của hành lang và đẩy tấm màn dày che kín lối vào. Sau đó, họ nhìn thấy Rosetta Ruben đang ngồi trên chiếc ghế dài được lót đệm dày, và cô đang được chăm sóc bởi những người hầu gái.
Cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn họ bằng một ánh mắt thờ ơ. Cô rất thanh lịch trong bộ váy màu hồng phấn cùng với mái tóc được điểm thêm ánh bạc và được chải chuốt cực kỳ gọn gàng. Trông cô ấy cực kỳ cao quý và trang nghiêm. Sau đó, Hoàng tử đến gần cô và vui vẻ kêu lên.
“Rosetta, Lãnh chúa Calypse đã tới đây để chào mừng ngày sinh của Abel này.”
Đôi mắt màu ngọc lam nghiêm nghị của Công chúa hướng về phía Riftan. Mặt anh sau đó đanh lại khi anh quan sát thấy đôi mắt của cô đang nhìn xung quanh như thể cô đang tìm kiếm ai đó. Rosetta khẽ liếm môi, hệt như để cô đang định hỏi về vợ của anh nhưng dường như, cô đã thay đổi ý định và quay sang nhìn chồng mình.
“Đứa bé vừa mới ngủ thôi. Hãy nói nhỏ thôi nhé.”
Rosetta, người đang nói với một chất giọng lạnh lùng, nhận lấy đứa trẻ sơ sinh từ tay người giúp việc và ôm nó vào lòng. Hoàng tử dường như đã quá quen với thái độ lạnh lùng của vợ, anh chỉ nhún vai và mỉm cười với Riftan.
“Abel chẳng khác gì một con quỷ nhỏ khi mà thằng bé đang thức hết. Thằng bé có một giọng nói rất lớn luôn; thằng bé có thể trở thành một bạo chúa khi nó lớn lên đấy chứ.”
Sau đó, anh ấy cúi xuống để nhìn vào khuôn mặt của người con trai của mình đang ngủ thật ngon. Trái ngược với những lời nói và hành động nhẹ nhàng của anh, ánh mắt của anh dường như có một thứ tình cảm rất sâu sắc khi anh ấy nhìn đứa con mới chào đời của mình. Hoàng tử vuốt ve chiếc cằm mũm mĩm của đứa bé và mỉm cười một cách vui vẻ.
Một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi đôi môi của Agnes khi bọn họ đang đứng xem cảnh tượng vừa rồi. Anh trai cô, người mà cô đã được đoàn tụ sau rất nhiều năm, đã lớn lên và trở thành một con người rất đứng đắn, đứng đắn hơn rất nhiều so với người cha tàn độc của anh. Nhìn cách Hoàng tử che giấu con người thật của mình đằng sau vẻ ngoài hài hước kia, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, vì cô thật sự lo lắng cho sức khỏe của Abel nếu như anh có những cư xử không được đúng mực. Có vẻ như Hoàng tử và Rosetta cũng đang có một mối quan hệ khá tốt đẹp.
Trái ngược với những tin đồn được lan truyền rằng Hoàng tử và Rosetta không hề hoà hợp với nhau, cả hai lại tỏ ra rất quan tâm đến nhau. Trên đôi môi của Agnes chợt nở ra một nụ cười tràn ngập hạnh phúc khi cô dõi theo một cảnh tượng hoàn hảo và đẹp như một bức tranh kia.
Vào đúng khoảnh khắc đó, khuôn mặt phủ đầy bóng tối của Riftan đứng ngay lối vào đập vào tầm mắt của cô. Khi Agnes vừa định đến gần anh để mời anh nhìn cận cảnh cháu trai của mình, anh bỗng cứng người lại. Vẻ đau đớn dần hiện rõ trong đôi mắt của Riftan khi anh nhìn thấy Hoàng tử, Rosetta và đứa con trai mới sinh của bọn họ từ phía xa. Như thể tất cả đều đang biến thành những con dao găm và cắt anh thành nhiều mảnh vậy. Agnes giật mình vì vẻ mặt đau khổ được khắc sâu trên khuôn mặt anh, và rồi, cô đưa tay mình ra, khẽ chạm vào cánh tay của anh.
“Riftan, ngươi ổn chứ?”
Riftan bối rối và phũ phàng hất cánh tay của cô ra. Sau đó, ánh mắt của mọi người như đổ dồn về phía của bọn họ trước phản ứng hết sức dữ dội của anh. Agnes cười như không có chuyện gì xảy ra và nhẹ nhàng nói.
“Trông ngươi kiệt sức rồi đấy, Lãnh chúa. Chắc là ngươi cũng phải mệt lắm khi phải di chuyển một quãng đường dài tới đây như vậy, nên hãy đi đến phòng của ngươi và nghỉ ngơi một chút đi.”
Riftan cụp mắt xuống như để che giấu cảm xúc của mình và chậm rãi gật đầu.
“Đã trễ rồi, xin thứ lỗi cho thần.”
Như thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng vừa rồi, Hoàng tử gật đầu mà không nói thêm một lời nào nữa. Riftan cúi đầu nhẹ nhàng, quay người và rời khỏi căn phòng. Agnes, sau đó, ngay lập tức đi theo sau anh.
“Ngươi thật sự ổn chứ?”
“Ý của Người là gì?”
Riftan nói bằng một chất giọng khô khan, nhìn thẳng về phía trước. Agnes khẽ cắn môi trước thái độ lạnh lùng của anh. Họ lặng lẽ bước đi một lúc lâu, và khi đã đi đến một hành lang vắng vẻ, Công chúa mới mở miệng nói chuyện lần nữa.
“Gần đây, dường như đã có một cuộc trao đổi giữa Tháp Thế giới và Nhà thờ. Ta không biết chắc chắn lắm là cuộc trao đổi đang nói về vấn đề gì, nhưng ta nghĩ rằng, có lẽ là bọn họ đang chia sẻ thông tin về việc số lượng của những con quái thú đang bắt đầu tăng lên trở lại.”
Riftan dừng lại. Agnes, người đang theo dõi và quan sát khuôn mặt cứng đanh của anh, cẩn thận lựa chọn lời nói cho phù hợp.
“Một khi Tháp Thế giới và Nhà thờ bắt đầu tích cực trao đổi thông tin với nhau hơn, thì các quy định của Tháp sẽ được nới lỏng. Nếu đúng là như vậy, ngươi có thể sẽ được thoải mái giao tiếp và liên hệ với các pháp sư tập sự đang được đào tạo ở đây. Nếu như ngươi muốn, ta có chuyển tiếp thông tin này đến cho Maximilian sớm…”
“Hãy dừng lại mấy chuyện can thiệp vô ích này đi.”
Riftan quay người về phía cô và nói ra những lời anh suy nghĩ trong đầu một cách vô cùng gay gắt. Theo phản xạ, Agnes lùi lại một bước. Riftan, người đang trừng trừng nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng, nói ra những lời của mình từ giữa hai hàm răng nghiến chặt.
“Tôi không cần bất kỳ sự can thiệp nào của cô hết. Nếu cô dám bước một bước và xen giữa chuyện của tôi với vợ tôi, tôi sẽ không để cho nó cứ thế mà trôi qua đâu.”
Kết thúc câu nói đầy đe dọa, và như bóp nghẹt của anh, cô không thể thốt ra được một lời nào nữa và chỉ biết ngậm chặt miệng. Riftan quay lưng lại với cô và bước ra khỏi hành lang. Agnes thở dài thườn thượt trước thái độ ngoan cố và bướng bỉnh của anh.
Sau khi Maximillian Calypse rời đi để đến Tháp Thế giới, Riftan tập trung hết sức mình vào việc giành lấy quyền lực cho bản thân. Những phương tiện mà anh đã sử dụng để giành được lòng trung thành của các lãnh chúa ở phía Nam thật sự rất đáng kinh ngạc.
Riftan sẵn sàng tham gia vào các hoạt động chính trị tinh vi, các mối đe dọa và những áp lực kinh tế. Kết quả là, anh không chỉ lấy được lòng trung thành của các quý tộc phương Nam, mà còn cả các quý tộc phương Tây chỉ trong có một lần duy nhất. Đà phát triển theo hình parabol vô cùng đáng sợ này của anh đang khuấy động tất thảy các mối quan tâm trong Cung điện Drachium.
Đôi môi đang khép lại của cô khẽ run lên. Cô đã chuẩn bị tinh thần để chắc chắn rằng, anh sẽ trút hết bực bội lên người cô vì đã gửi Maximillian đến Tháp Thế giới chỉ để ngăn chặn một phiên tòa. Tuy nhiên, cô ấy có thể đã tính toán sai chuyện anh sẽ tha thứ cho cô, sau cùng thì qua một khoảng thời gian đủ lâu, trong chuyện này mà thôi. Agnes nhìn Riftan một lần cuối rồi quay người đi trong sự bất lực.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 259
Chương 259