“Thư Hân ơi, nếu có người định cướp người đàn ông của tớ thì sao?”
“Thái độ của anh ấy như thế nào?”
“Tất nhiên là không rung động rồi.”
“Thế cậu còn chờ gì nữa? Mau trả đũa đi, vừa hay sắp đến tiết Thanh minh rồi, đốt cho cô ta ít tiền giấy, đúng là chán sống mà.”
“Mình vốn khá là tự ti, nhưng nghe cậu nói vậy, mình như được tiếp thêm dũng khí vậy. Yên tâm đi, mình sẽ không đầu hàng đâu.”
Cô đến giảng đường, nhưng trong giờ học vẫn không yên tâm vẫn cứ canh cánh chuyện của Tiết Mộc Khê.
Cô âm thầm gửi tin nhắn cho Khương Tuấn, xác định hôm nay anh đi tiếp khách.
Cô cũng hỏi địa chỉ, thời gian, và bảo anh ta giữ bí mật không nói cho anh biết, nói rằng muốn chuẩn bị cho anh một bất ngờ.
Khương Tuấn ngầm hiểu, hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Buổi tối khi tan học, cô nhận được điện thoại của anh thông báo buổi tối phải đi tiếp khách, Tiết Mộc Khê cũng đi cùng, bảo cô không cần phải đi học thêm, buổi tối nghỉ ngơi sớm đi.
Cô ngoan ngoãn trả lời, nhưng lại chuồn đến khách sạn Zeus.
Bây giờ cô cũng là người có tiền rồi, nên có thể tự do ra vào.
Gọi đồ ăn ở tầng dưới, cô ung dung ngồi chờ.
Nếu như cô đoán đúng thì thứ Tiết Mộc Khê muốn không phải là tiền mà là Cố Gia Huy.
Chắc chắn cô sẽ không để chuyện này xảy ra.
Cô đợi đến mười một giờ, trong lòng nổi sóng, cuối cùng cũng đợi đến khi nhóm của Cố Gia Huy đi xuống lầu.
Bọn họ đứng ở cửa nói chuyện.
“Anh Trung, anh tìm ở đâu được cô gái uống tốt như vậy? Lần này uống rất thoải mái, lần sau có cơ hội, chúng ta tiếp tục cọ sát.”
“Rất sẵn lòng.” Anh nói vài lời khách sáo.
“Hai người đúng là trai tài gái sắc, anh Trung, anh cũng không có bạn gái, thôi thì kết luôn người đẹp này, tôi thấy hai người rất xứng đôi.”
Tiết Mộc Khê nghe vậy trong lòng vui mừng, ánh mắt xấu hổ liếc nhìn Cố Gia Huy.
Anh cũng không buồn liếc nhìn cô ta mà chỉ nhướn mày, từ tốn trả lời: “Giám đốc Đỗ nói đùa rồi.”
“Không đùa nhé, tôi nói thật đấy.” Giám đốc Đỗ vỗ vai anh, tiếng cười sang sảng, rồi quay người rời đi.
Sau khi nhìn thấy xe đối tác rời đi cũng chuẩn bị đi về, không ngờ Tiết Mộc Khê choáng váng ngã vào lòng anh.
Động tác này khiến Khương Tuấn giật thót.
Anh ta vội vã tiến lên định giúp nhưng bị Cố Gia Huy cản lại.
“Anh cứ lên xe đợi tôi, cô Khê uống nhiều rồi, tôi dìu cô ấy.”
Nghe vậy Khương Tuấn trợn mắt, không dám tin những lời này lại xuất phát từ miệng ông sếp mình.
Đây có còn là ông sếp cấm dục chuyên ăn chay của mình không đây? Đối với đám yến yến oanh oanh thương nhớ mình anh còn không thèm liếc nhìn, mà hôm nay làm sao vậy?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 687
Chương 687