Soạt!
Giây tiếp theo.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
“Thằng nhóc này điền rồi?”
Khiếp sợ!
Bất ngờ!
Không tưởng tượng nổi!
Ánh mắt cậu thanh niên vừa mở miệng ra liền híp lại: “Nhóc con, mày biết mình đang nói chuyện với ai không? Nhà họ Kim tao…”
Mấy lão giả sau lưng hắn cũng đứng lên!
Diệp Bắc Minh bước vào trong lều, kéo màn che lên.
Bùm!
Một tiếng vang.
Mùi máu tanh truyền tới.
Trong lều chớp mắt yên tĩnh!
Những võ giả khác bật cười lắc đầu: “Thằng ngu xuẩn không biết trời cao đất dày!”
“Nhà họ Lưu là thế lực hạng ba, tên nhóc này không phải đang tự tìm cái chết sao?”
“Hắn chán sống rồi hả!”
“Con mẹ nó thật buồn cười, giả bộ một lúc lâu, trực tiếp bị người nhà họ Kim giết chết trong nháy mắt!”
Mọi người đều cho rằng Diệp Bắc Minh đã chết.
Chỉ có một vài lão giả con ngươi đông cứng, kiêng kỵ nhìn về phía lều vải nhà họ Kim.
Thiếu nữ bên cạnh hỏi: “Ông nội, sao vậy?”
Cô ta tên là Hứa Yến Như, tiểu thiên tài nhà họ Hứa!
Thực lực Võ Tôn đỉnh phong.
Không tính là cao trong thế hệ trẻ Côn Luân Hư, nhưng lại xếp hạng 4 trên bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư!
Ở dưới Mộc Tuyết Tình!
Một đại mỹ nữ cực phẩm!
Lão giả bên cạnh trầm giọng nói: “Nhóc con kia có vấn đề!”
“Hả? Có vấn đề gì?”
Hứa Yến Như sững sờ.
Con ngươi lão giả lóe lên, khẽ gật đầu: “Được rồi, đừng xen vào chuyện của người khác”.
...
Lúc này.
Trong lều cỏ nhà họ Kim.
Diệp Bắc Minh ngồi ở trên ghế, đám lão giả nhà họ Kim ngã quỵ dưới đất, toàn
thân toát ra mồ hôi lạnh!