“Đợi đã, chờ người kia tỉnh dậy đã, người lớn như vậy lại tự nhiên sợ máu, trông như thư sinh yếu đuối ấy, tay trói gà không chặt, một mình tớ đối phó với hai tên, mà anh ta không chống nổi một tên. Nếu không phải vì tên đồng đội như heo vậy, sao tớ có thể bị thương được?”
Bạch Thư Hân trừng mắt hung tợn nhìn người đàn ông đang hôn mê nào đó.
Cố Cố liên tục gật đầu: “Mẹ nói cậu là một con cọp giấy… thật ra cậu ngốc lắm, đã mù đường thì thôi đi, lại còn sợ máu. Có lúc cậu gọt trái cây làm đứt tay mà cũng bị dọa ngất đi được.”
“Cậu của em… không phải là gay chứ? Nhìn cơ thể anh ta gầy yếu như vậy… giống ghê cơ.”
“Gay là gì? Có thể ăn không ạ?”
Hứa Minh Tâm đánh Bạch Thư Hân một cái: “Trước mặt trẻ con cậu đừng có nói bậy, dạy hư con bé đó.”
“Gay là từ để khen, khen một người rất giỏi giang đó.” Hứa Minh Tâm cố gắng chữa cháy.
“Này, cậu còn quá đáng hơn tớ nữa, cậu bẻ cong sự thật đó.”
“Tớ đang chữa lành vết thương trong lòng đứa bé.”
Đúng lúc này, người đàn ông đang hôn mê cũng dần dần tỉnh lại.
Anh ta vừa nhìn thấy khung cảnh mới lạ thì cũng đờ đẫn ra, đến khi nhìn thấy Cố Cố thì mới lao vội tới, kiểm tra cô bé một vòng.
“Cố Cố, cháu không sao chứ?”
“Không sao ạ, cậu có sao không?”
“Cậu cũng không có việc gì.” Anh ta thở phào nhẹ nhõm, Cố Cố nói muốn cho Cố Gia Huy một niềm vui bất ngờ, cho nên anh ta mới dẫn cô bé đi thẳng tới tập đoàn J&C.
Mà tập đoàn lại ở bên cạnh trung tâm thương mại này, không ngờ đụng phải bọn buôn người, cũng may có Bạch Thư Hân ra tay giúp đỡ. Anh ta nhìn về phía Bạch Thư Hân, thấy cô chỉ tùy tiện xử lý vết thương, vết máu thấm ướt cả băng gạc. Anh ta ngượng ngùng nói: “Tôi tên là Ôn Ngụy Phong, là cậu của Cố Cố. May mà có cô ra tay giúp đỡ, nếu không tôi cũng không biết giải thích Cố Cố là cháu của tôi như thế nào. Không ngờ chỉ một mình cô gái như cô lại có võ nghệ tài giỏi đến vậy, thật là khiến người ta bội phục.”
“Tôi cũng không ngờ một người lớn tồng ngồng như anh lại là một chiếc gối thêu hoa…” Bạch Thư Hân nhận xét thẳng thừng, Ôn Ngụy Phong nghe xong lại thấy ngại ngùng hơn.
Anh ta cũng biết rõ năng lực của mình, đúng là cơ thể của anh hơi yếu đuối, từ nhỏ đã không đánh thắng ai, thậm chí lại còn sợ máu.
Anh ta lúng túng đẩy kính mắt một cái, nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì.
Đúng lúc này, Cố Cố kéo lấy bàn tay của anh ta, chỉ về phía Hứa Minh Tâm.
“Cậu ơi, cháu gặp mẹ Tâm này.”
“Cô… cô là Hứa Minh Tâm sao?”
“Là tôi, anh là…”
“Tôi là Ôn Ngụy Phong, là em trai của Ôn Thanh Vân, chắc là cô chưa từng nghe thấy, chỉ là cảm giác tồn tại của tôi trong gia tộc không được cao lắm. Nhưng mà tôi biết về cô, trước khi ra ngoài chị tôi có cho tôi xem ảnh cô rồi, không ngờ lần đầu tiên gặp gỡ của hai chúng ta lại là ở nơi này.” .
“Cố Cố là… con của ai?”
“Cô ấy khá quan tâm đến vấn đề này đấy.”
“Con bé là con của chị tôi và anh Cố Trường Quân. Lần này tôi dẫn Cố Cố lại đây để tìm anhGia Huy, đúng rồi, tôi còn chưa liên lạc với anh ấy nữa.”
“Không cần đâu, cháu đã gọi điện thoại cho bố Trung rồi, bố bảo chúng ta ngoan ngoãn đứng ở đây, đừng đi đâu cả, bố sẽ nhanh tới đón.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 740
Chương 740