*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng ngay khi nàng định nói điều đó, Riftan quay lại như thể muốn cắt ngang cuộc tranh luận.
“Và nếu ta không nhổ hết răng của ông ta, ông ta cũng sẽ làm điều tương tự với ta. Ta sẽ không bao giờ bất lực như vậy nữa.”
Max im lặng khi nhận ra rằng chàng đang đề cập đến cuộc họp được tổ chức tại nhà Bá tước Robern. Cho dù Riftan ngừng việc trả thù, như chàng đã nói, cha nàng vẫn không để yên. Và có lẽ ông ta đã có vô số âm mưu để hành hạ chàng.
Max cắn môi trong tội lỗi. Nghĩ đến những khó khăn, vất vả mà chàng đã trải qua vì vướng phải nàng, nàng thật không dám ngẩng đầu lên. Bây giờ nàng chẳng quan tâm việc cha nàng đã đảo lộn gần như cả cuộc đời của nàng.
Tuy nhiên, có vẻ như nàng sẽ không thể tha thứ cho cha và chính bản thân nàng, nếu ông ta khiến cuộc sống của Riftan trở nên vấy bẩn bởi những phiền muộn và sự tức giận. Max, người đang nhìn vào tấm lưng rộng lớn của chàng, khàn giọng hỏi.
“Chàng có bao giờ nghĩ, nếu chàng không kết hôn với em… thì, thì chàng sẽ không bao giờ rơi vào tình cảnh khổ sở như vậy không?”
Riftan, người đã cởi áo khoác da và đặt nó lên ghế, dừng cử động và từ từ quay lại nhìn nàng. Max không thể nhìn thẳng vào mắt chàng và hạ ánh nhìn xuống. (ổng kiểu, con mắm này nó kiếm chiện dí tui nè chời =]]]]]]])
Nàng thậm chí không biết tại sao nàng lại hỏi như vậy. Nàng không khỏi ngạc nhiên khi trong lòng mình vẫn luôn nghi ngờ và bất an như vậy, mặc cho những tình cảm kiên định mà chàng đã thể hiện. Max đỏ mặt và tiếp tục nói một cách ngọng nghịu.
"Thông thường… Các quý tộc sẽ thành lập liên minh mạnh mẽ thông qua việc kết hôn… chàng biết đấy, để xây dựng một trụ sở hỗ trợ. Nhưng hôn nhân của Riftan không đủ để chàng phải trải qua mọi công việc gian khó… Giống như chàng mang về một kẻ thù truyền kiếp vậy...”
Đột nhiên cổ họng nàng thắt lại và nàng phải dừng nói một lúc. Rồi nàng thêm vào với giọng nghẹn ngào sau khi nuốt nước bọt.
“Em, em tự hỏi sẽ như thế nào nếu chàng kết hôn với một người phù hợp hơn… Việc đó rất, rất đáng để thử một lần…”
"Người như thế nào mới là người phù hợp với ta?"
Max xoay đầu trước giọng nói lạnh lùng của chàng. Khi nàng khẽ ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Riftan đang mang một vẻ mặt hung tợn. Chàng cởi chiếc áo len dài, đặt nó xuống bàn rồi tiến lại gần nàng trong chiếc áo sơ mi mỏng.
“Ta thực sự tò mò, không biết nàng nghĩ điều kiện của một ‘đối tác kết hôn phù hợp’ là gì.”
Max, người đã rút vai lại trước giọng điệu cay độc, tiếp tục nói với giọng bình tĩnh.
“Chàng, chàng thường xuyên tham gia chiến tranh… thật tuyệt nếu có một người đến từ gia đình có thể giúp chàng về mặt quân sự. Và, và sẽ có lợi hơn nữa nếu chàng có thể liên kết với một gia đình nằm gần Anatol về mặt địa lý. Thêm nữa là… Riftan cũng đang đầu tư mạnh mẽ vào thương mại... Sẽ tốt hơn nếu hai bên có thể hợp tác kinh doanh. Và còn...”
"Và… còn, cái gì nữa?"
Chàng khoanh tay trước ngực, nghiêm nghị hỏi. Nàng biết mình phải ngậm miệng vào lúc này, nhưng Max vẫn nói như thể được thúc đẩy bởi một thế lực khó hiểu nào đó.
“Chàng, chàng cao quá… em nghĩ một người phụ nữ cao ráo hơn sẽ phù hợp với chàng. Gương mặt chàng cũng đẹp… rất trang nghiêm… Và còn… ”
Càng nói, nàng càng cảm thấy mình đang tự làm khổ mình. Max, đảo mắt qua lại, kết thúc lời nói của mình bằng một giọng không hề tự nhiên.
“Và sẽ tốt hơn… nếu chàng không bị tổn thương."
Một sự im lặng khủng khiếp ập xuống. Max nín thở, dán ánh mắt xuống sàn nhà. Mặt nàng nóng bừng như thể mọi khuyết điểm của nàng đã bị bộc lộ ra. Nàng cảm thấy mình dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết.
Max, người đã lo lắng cắn môi trong sự im lặng kéo dài, ngẩng đầu lên để xoá bỏ tất cả những lời mà nàng đã thốt ra. Vào lúc đó, Riftan nhẹ nhàng ôm lấy má nàng, như thể chàng đang chạm vào một mảnh thủy tinh dễ vỡ.
“Việc nàng là người có thể chiến đấu để bảo vệ người khác ngay cả khi nàng đã bị tổn thương rất nhiều… Nàng có biết nàng khiến ta say đắm như thế nào không?” (Awwwwwwwwww xỉuuuuuuu
Max ngạc nhiên nhìn lên gương mặt chàng. Trong đôi mắt đen láy của Riftan ẩn chứa một thứ gì đó đau thương. Chàng hạ đôi mi dài xuống như muốn che giấu điều đó, rồi vén mái tóc loà xoà trên trán nàng ra sau tai.
“Phải, điều đó khiến ta như phát điên lên, nhưng… nhưng ta nghĩ mình đã bị thu hút bởi nàng từ rất lâu rồi. Khi nàng ôm ai đó thật chặt... Và kể từ khi ta biết nàng muốn bảo vệ ta, ta đã rất khao khát trở thành người đàn ông của nàng.”
“Từ rất lâu rồi là từ khi nà…”
Max, người đã liếm môi với vẻ mặt hoang mang, hét lên một tiếng nhỏ khi chàng nhấc bổng nàng lên. Riftan ôm lấy nàng và đi ra sau tấm bình phong.
Khi đó Max mới nhận ra rằng bồn tắm đã đầy nước và mở to mắt. Có vẻ cô hầu đã đong đầy nước khi nàng dùng bữa ở tầng dưới. Riftan đặt nàng lên kệ và khéo léo cởi áo khoác ngoài của nàng và ném xuống sàn.
“Và nàng còn nói gì cơ? Ta nên tìm một người phụ nữ đường hoàng hơn sao?”
Một nụ cười nhếch mép hiện trên môi chàng.
“Tối nay, chúng ta sẽ phải đào mộ của nữ hoàng man rợ cổ đại để tìm một người phụ nữ quyền lực và đường hoàng hơn vợ của ta. Nhưng ta không có hứng thú với xương đâu nhé.” (cưng xỉu luôn á chời ơi)
Max đỏ mặt. Chàng kéo chiếc áo dài của nàng lên. Sau đó, chàng nhìn xuống nàng trong lớp áo ngủ mỏng xuyên thấu, và nói thêm bằng một giọng trầm.
"Cuối cùng, không có người phụ nữ nào trên thế giới đẹp hơn nàng."
"Em, em nghĩ mắt của Riftan có chút vấn đề."
Nàng rên rỉ, kìm nén niềm vui sướng trào dâng từ sâu thẳm trái tim mình. Làm sao chàng có thể nói điều đó trong khi biết rõ Rosetta và Công chúa Agnes được ca tụng là những người phụ nữ đẹp nhất ở Whedon? Chàng cau mày một cách nghiêm túc, nhận ra rằng nàng không hề tin lời chàng.
"Nàng rất đáng yêu."
Sau đó chàng từ từ kéo chiếc quần bò ôm của nàng xuống. Max khẽ rùng mình khi cảm nhận không khí lạnh buốt về đêm phả vào bắp chân.
Riftan nhẹ nhàng dùng ngón tay gỡ bím tóc của nàng, nhìn chăm chú vào nàng với đôi mắt rực lửa. Khi chàng nhìn nàng như thế, dường như nàng thực sự trở thành người phụ nữ đẹp nhất trên thế giới.
Chàng cẩn thận nắm lấy một lọn tóc của nàng, liếc nhìn những tia sáng lấp lánh trên đó, rồi đưa nó lên môi mình và xoa nhè nhẹ.
Max nhìn chàng bằng đôi mắt run rẩy, và đưa tay về phía chàng. Riftan nắm lấy tay nàng và vòng qua cổ mình, rồi hôn lên môi nàng dịu dàng hơn bao giờ hết. Chiếc lưỡi mềm mại và ẩm ướt chạy bên trong miệng nàng thật ngọt ngào.
Nàng rên lên một tiếng và vòng tay ôm lấy cổ chàng. Sợi dây chuyền vàng mà nàng đã tặng chàng lướt qua ngón tay nàng. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng Riftan khi nàng quấn sợi dây quanh ngón tay và kéo nhẹ, rồi vuốt ve mái tóc và tai chàng. Chàng kéo môi mình ra khỏi nàng, như thể cố gắng kiềm chế dục vọng đang trào dâng, và áp má mình vào thái dương nàng.
“Hãy quên tất cả những lời mà người đàn ông đó đưa vào đầu nàng. Nàng là người dũng cảm nhất, xinh đẹp nhất và cao quý nhất trên thế giới. Nàng tin những gì ta nói không?”
Nàng gật đầu. Chàng quay lại và hôn lên mi nàng, thì thầm ngọt ngào.
“Hãy hỏi ta bất cứ khi nào nàng nghi ngờ về điều đó. Nàng là người như thế nào, ta sẽ lặp đi lặp lại cho nàng nghe.”
Nàng ngước nhìn chàng qua hàng mi ướt. Và nàng một lần nữa nhận ra rằng nàng tin tưởng người đàn ông này đến tận xương tuỷ. Nàng tin tất cả những gì chàng nói.
Max nhìn chàng với ánh mắt dữ dội, rồi nắm lấy vạt áo choàng của chàng và kéo nó lên. Riftan lập tức hất áo khỏi đầu mình. Rồi đồng tiền vàng treo trên cổ chàng đong đưa và đáp xuống bộ ngực màu đồng của chàng. Max nhìn chàng với ánh mắt tự hào. Đứng trong bóng tối dưới ánh đèn mờ ảo, chàng tuyệt đẹp vô cùng.
“Bây giờ đến lượt nàng cởi ra.”
Riftan nắm lấy tay nàng và giục. Max ngoan ngoãn xuống kệ và cởi áo ngủ của mình. Sau đó, không một mảnh vải che thân, và dưới ánh mắt nóng bỏng của chàng, nàng ngâm mình vào trong làn nước ấm.
Riftan ngay lập tức cởi quần và ngồi sau lưng nàng. Đôi chân dài, vạm vỡ đặt ở hai bên của nàng, và cơ bụng như tạc tượng và khuôn ngực rộng, săn chắc áp sát vào lưng nàng.
Một tiếng thở dài thỏa mãn vang lên. Chàng đang phấn khích vô cùng. Riftan, người đang nhẹ nhàng vuốt ve bầu ngực nàng bằng bàn tay to lớn, đầy gân guốc của mình, thở ra một hơi run rẩy và hạ bàn tay xuống giữa hai chân chàng. Chưa gì mà nàng đã ướt rồi.
Chàng khẽ rên lên một tiếng và nâng mông nàng lên. Rồi chàng từ từ đẩy cơ thể của mình vào nàng và bắt đầu di chuyển chậm rãi.
Max ngửa đầu ra sau và run rẩy với cảm giác tê dại. Mọi suy nghĩ biến mất khỏi tâm trí nàng, chỉ còn lại những cảm giác ngọt ngào và ngứa ran mà chàng đong đầy trong nàng. Nàng chìm vào khoái lạc, quên đi tất cả những mối hận đối với cha nàng và những lo lắng về chiến tranh.
Sáng hôm sau, quân Đồng minh lập tức rời thành phố và tiếp tục cuộc hành quân về phía Đông. May mắn thay, họ đã không bị đối xử tồi tệ như ngày đầu tiên đi qua công quốc. Hầu hết những cư dân thường trú đều hoan nghênh các hiệp sĩ đến giải cứu họ khỏi sự xâm lược của lũ quái vật, và những người chủ trọ rất vui khi thấy những phòng trống của mình đầy khách.
Tuy nhiên, các thuộc hạ của Công tước đều có thái độ tương tự như người tên là Head hay Bowman. Nàng rất tức giận, nhưng bây giờ nàng không thể làm trái quyết định của hội đồng và quay trở về, cũng như không thể trừng phạt chư hầu của công tước vì sự thô lỗ của họ.
Max vừa cưỡi ngựa vừa làm dịu cơn giận đang sôi sục bên trong. Trên đường băng qua Công quốc đến Dãy núi Lexos, nàng trở nên khinh thường và căm ghét cha mình hơn bao giờ hết.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 399
Chương 399