“Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra theo kế hoạch của chỉ huy.”
Không khẳng định hay phủ nhận, Riftan chỉ lặng lẽ tăng tốc hành quân. Hebaron nhìn chàng một cách khó hiểu.
"Có điều gì khiến ngài phiền lòng sao?"
“Không, nó vẫn đang rất suôn sẻ. Nếu chúng ta thành công trong việc chiếm lại Midna và băng qua Dristan để lấy lại thành phố cuối cùng... Thì chúng ta có thể trì hoãn Rồng đỏ hồi sinh."
Vấn đề là sau đó. Chàng nhìn cánh đồng phủ đầy tuyết với vẻ trầm tư, và nhăn mặt khi cảm thấy gió thổi ngày càng mạnh. Những hạt băng trắng xóa đọng như sương mù trên mặt đất, và những bông tuyết dày lại rơi xuống từ bầu trời xám đen.
Có vẻ như sắp có bão tuyết. Chàng tự nhủ nhầm, ước lượng khoảng cách còn lại mà họ phải đi. Vẫn còn một chặng đường dài phía trước mới đến được đích, nhưng nếu di chuyển vội vàng, họ sẽ phải sẵn sàng để cắm trại dưới trận bão tuyết hoành hành.
Riftan quay đầu ngựa về hướng Đông Nam. Sau khi di chuyển được khoảng nửa đường, một con lạch khá nông đóng băng và một trang trại gỗ với hàng cây lá kim hiện ra.
Chàng nhìn quanh những gốc cây thưa thớt, đống gỗ không người trông coi, và những ngôi nhà tranh nhỏ phủ đầy tuyết, rồi giơ tay để dừng cuộc hành quân. Như thể tiều phu đã di tản từ lâu, ở đó không hề có một bóng người. Đây là nơi hoàn hảo để họ qua đêm.
“Chúng ta sẽ qua đêm ở đây. Nhanh chóng dựng lều và chuẩn bị cắm trại đi!”
Ngay sau khi chỉ thị của chàng được đưa ra, các hiệp sĩ bắt đầu dỡ hàng ra khỏi toa xe. Chàng quay đầu ngựa và nhìn quân lính đồng loạt di chuyển.
Trong khi những binh lính cấp thấp xếp xe ngựa thành hàng và lập doanh trại xung quanh họ, thì những kỵ sĩ cưỡi ngựa đến con lạch và cho bầy ngựa uống nước. Chàng lên đồi để kiểm tra tình trạng của Balto trong khi giám sát người của mình bố trí khu cắm trại.
Những tên miền Bắc đang dựng trại cách đó khoảng 1 thradion (khoảng 185mét), nhưng họ vẫn chưa có bất kỳ động thái khó chịu nào. Nếu họ không tuân theo mệnh lệnh của hội đồng một cách công khai, họ sẽ trở thành kẻ thù chung của Bảy Vương quốc, vì vậy họ không thể vội vàng phạm tội phản quốc.
Chàng nhìn chằm chằm vào lá cờ xanh lá của Hiệp sĩ Phil Aaron bằng đôi mắt sắc bén, rồi lại quay đi. Sau đó khi chàng di chuyển đến trung tâm trại và quan sát những người khai thác gỗ đang phân phát thức ăn, chàng bắt gặp Kuahel Leon đang ngồi cạnh toa xe nơi có đống lửa trại.
Người đàn ông, như mọi khi, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa rực cháy với vẻ mặt vô cảm, không biết cậu ta đang nghĩ gì trong đầu. Chàng hơi bực mình khi nhìn thấy vẻ thoải mái đó của cậu ta.
Ban đầu, những chuyện phiền phức như chiến tranh hay vấn đề ngăn chặn Rồng đỏ hồi sinh là công việc của cậu ta. Tuy nhiên, sau khi gia nhập Lực lượng Đồng minh, Kuahel Leon chỉ tập trung vào việc bảo vệ các thánh tích. Cậu ta hẳn đã quyết định rằng sẽ có lợi nếu cậu ta che giấu sự hiện diện của mình càng nhiều càng tốt.
Chàng tặc lưỡi. Thánh địa Osyria từ bỏ quyền chỉ huy Lực lượng Đồng minh lần đầu tiên kể từ khi hiệp ước hòa bình được ký kết để thoát khỏi trách nhiệm về cuộc chiến. Vua Ruben sẵn sàng đảm nhận vai trò này để củng cố ảnh hưởng của mình trong Hội đồng Bảy Vương quốc, còn kẻ cai trị Balto thì lại bị động vào thời điểm quyết định, có lẽ ông ta nghĩ sẽ có lợi nếu lùi lại một bước.
Kết quả là, quyền chỉ huy Lực lượng Đồng minh đã được chuyển giao cho chàng. Và đổi lại khi hoàn thành nhiệm vụ này, chàng đã được hứa hẹn danh hiệu quý tộc cao cấp và quyền thống trị độc lập Anatol. Điều này có nghĩa là ai trong số họ cũng sẽ có lợi.
Tuy nhiên, Riftan không thích thái độ gian xảo của Thánh địa Osyria khi trốn tránh trách nhiệm vì đã làm mất Manastone của Rồng đỏ.
Kể từ cuộc điều tra Cao nguyên Pamela, người đàn ông đó hẳn đã tìm kiếm Viên đá của Rồng. Khi chàng nghĩ về việc cậu ta đã che giấu sự thật đó, chàng rất tức giận. Tuy nhiên, chẳng ích gì khi tranh luận lúc này, nên chàng chỉ chọn cách im lặng và bước tiếp. Chàng rời mắt khỏi vị thánh kỵ sĩ trong khi kìm nén sự phẫn uất đang dâng trào.
Ngay lúc đó, đập vào mắt chàng là vợ chàng, với mái tóc nâu đỏ rực lửa thắt thành một bím tóc, và nàng đang kéo con ngựa đến bờ suối. Caron theo sau nàng và nói điều gì đó, nhưng nàng không lắng nghe cậu ta, mà dừng lại bên dòng nước, dùng ủng phá lớp băng, cho ngựa uống nước, rồi hùng hổ bước đến chuồng tạm do binh lính dựng lên.
Riftan thở dài và đi xuống đồi khi chứng kiến nàng gạt bỏ sự can ngăn của Elliot rồi tự tay nàng hạ yên ngựa xuống. Chàng nhảy xuống ngựa và dừng lại trước mặt nàng.
"Để ngựa cho Caron và đi theo ta."
Trong mắt nàng hiện lên một tia nổi loạn. Nàng thường có biểu cảm đó bất cứ khi nào chàng muốn ra lệnh hay cho nàng một buổi huấn luyện đặc biệt. Riftan nhanh chóng thêm vào.
“Ta sẽ huấn luyện cho nàng một chút trước khi nàng mệt hơn.”
"Huấn, huấn luyện?"
Nàng ngập ngừng hỏi. Riftan hối hận vì đã thốt ra những từ đó khi nhìn thấy quầng thâm bên dưới mắt nàng. Nhưng dù sao thì trận bão tuyết cũng sắp đến rồi, nên chàng sẽ phải dành chút thời gian cho nàng cho đến lúc đó và sau đó để nàng nghỉ ngơi.
“Trong thời gian qua nàng đã không luyện kiếm một cách tử tế vì bận rộn. Bây giờ ta phải chỉnh đốn lại.”
Vợ chàng ngập ngừng rồi từ tốn đưa dây cương cho vị hiệp sĩ. Chàng đưa nàng đến một trang trại gỗ gần đó. Trong khu đất trống rộng chỉ còn rải rác những gốc cây đã bị đốn. Sau khi xác nhận rằng không có vật cản xung quanh, Riftan quay mặt về phía nàng.
Nàng mặc một chiếc áo bảo hộ bằng da bên ngoài chiếc áo dài màu xám thoải mái, và quanh eo nàng là thanh kiếm mà chàng đã đưa cho nàng, trông nàng như một chàng trai ăn mặc vụng về. Chàng nhìn xuống bờ vai, cẳng tay và vòng eo mảnh khảnh của vợ mình với vẻ băn khoăn, rồi gật đầu với thái độ lạnh lùng.
“Hãy nâng kiếm lên. Ta sẽ xem tư thế của nàng trước."
Max, người đang lén nhìn chàng, cẩn thận rút kiếm ra. Chàng ra phía sau lưng nàng, điều chỉnh độ cao khuỷu tay và góc cổ tay của nàng, sau đó nâng cánh tay nàng lên thành tư thế hướng xuống.
“Bây giờ hãy chém nó theo đường chéo.”
"Như, như thế này?"
Nàng cúi xuống và vung kiếm. Nàng có tiến bộ hơn một chút so với lần đầu cầm kiếm, nhưng nàng vẫn cứng nhắc như một khúc gỗ. Chàng nuốt ngược tiếng thở dài sắp bật ra và điều chỉnh lại tư thế của nàng.
“Chém bao gồm động tác chém trái và phải theo đường chéo, chém ngang, và nhắm vào đỉnh đầu… Nó được chia thành năm động tác chính. Sau khi đã thuần thục chúng, nàng nên luyện tập thực hiện từng động tác theo cách này một cách tự nhiên. Bây giờ, hãy tự mình thực hành đi.”
"Như, như này sao?"
Khi chàng lùi lại một bước, nàng vung kiếm một cách vụng về. Riftan nhìn nàng với một nếp nhăn giữa trán, và nắm lấy cánh tay nàng một lần nữa để chỉnh lại tư thế. Nhưng dường như nàng không hiểu ra sự khác biệt giữa cử động mà chàng chỉ cho nàng và việc nàng vẫy cánh tay theo ý muốn.
Ngay từ khi còn rất nhỏ, Riftan đã hoàn toàn kiểm soát được cơ thể mình mà không gặp bất kỳ khó khăn nào, nên trong mắt chàng, kỹ năng vận động vô cảm của nàng là một điều bí ẩn =]]]]]]]. Chàng kiên nhẫn và nhẹ nhàng bổ sung những lời giải thích.
“Dạng chân của nàng rộng hơn nữa. Bằng cách đó nàng có thể dồn nhiều lực hơn vào phần trên cơ thể của mình.”
Sau khi điều chỉnh tư thế theo hướng dẫn của chàng, nàng vung kiếm bằng tất cả sức lực của mình. Có lẽ rất khó để lặp lại một động tác mà nàng chưa từng làm trước đây, một vết ửng đỏ xuất hiện trên đôi má nhợt nhạt của nàng, và một hơi thở ngắn thoát ra từ đôi môi đang hé mở.
Khi chàng nhìn nàng, lưng dưới của chàng đột nhiên trở nên nặng nề. Riftan nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt khó chịu. Chàng cho gọi nàng với ý định kéo nàng ra khỏi những công việc khổ sai trong một lúc và khiến cho khuôn mặt ủ rũ của nàng có sức sống hơn, chứ không phải để nàng làm những việc vô ích. Chàng nghiến răng và phun ra một cách thẳng thừng.
"Đến đây được rồi."
“Em, em vẫn có thể tập thêm nữa.”
Nàng lấy tay áo lau mồ hôi trên trán và tiếp tục động tác. Chàng nắm lấy cánh tay nàng và giật lấy thanh kiếm. Và nhìn nàng bằng ánh mắt sắc lạnh.
"Sao nàng lại thiếu kiên nhẫn như vậy?"
“Trong vài ngày nữa sẽ có một trận chiến. Tại thời điểm đó… Để có thể giúp đỡ…”
Chàng đanh mặt.
“Nàng đã hứa với ta rằng nàng sẽ đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu, nàng quên rồi sao? Ta yêu cầu nàng học kiếm thuật vì ta muốn nàng có thêm ít nhất một cách để bảo vệ bản thân, chứ không phải để sử dụng nó trong trận chiến.”
"Em biết! Em chỉ…”
Nàng cao giọng rồi đột nhiên ngậm miệng lại. Chàng cúi xuống, kinh ngạc khi thấy làn nước đọng lại trên đôi mắt to màu xám của nàng. Nàng cúi đầu, tránh ánh mắt của chàng, và nói với giọng kìm nén.
"Thứ gì đó… em ước mình có thể làm thêm một thứ gì đó.”
"Nàng đã đang làm phần của mình rồi."
“Những gì em làm… cũng chỉ là một công việc nhỏ."
"Nàng cũng tạo lá chắn trong trận chiến và chữa lành những người bị thương."
“Ngoài, ngoài điều đó… em ước mình có thể làm nhiều hơn nữa cho Riftan!”
Chàng nhìn xuống bờ vai ủ rũ của nàng và cau mày nghiêm túc. Nàng định làm cái quái gì cho chàng bằng cách học kiếm thuật? Đồng thời, vợ chàng phun ra những lời vô nghĩa - đáng yêu đến mức khiến chàng gần như mất đi lý trí trong giây lát. Chàng cố gắng giữ bình tĩnh và nói có phần lạnh lùng.
“Nàng đã làm quá nhiều cho một pháp sư mới gia nhập đội ngũ. Một tân binh kỳ vọng nhiều hơn thế này thì hơi tự phụ đấy.”
“Em, em cũng là vợ của chàng! Vợ muốn giúp chồng thì không phải là tự phụ!”
Nàng kêu lên. Khi nàng tức giận, đôi mắt của nàng sẽ sáng lên như ngọn lửa màu bạc. Đột nhiên, chàng không thể chịu đựng được nữa. Chàng bế nàng lên và băng qua trại gỗ.
Nàng giật mình và vùng vẫy hai chân, phản đối, nhưng chàng hoàn toàn không nghe thấy nàng. Chàng nhìn xung quanh, tìm thấy một nhà kho bỏ hoang giữa những cái cây, và nhanh chóng di chuyển. Sau đó, chàng đẩy cơ thể nàng vào cây cột gỗ tối tăm và ngấu nghiến đôi môi ẩm ướt của nàng.
Maximillian, người đã đấm vào vai chàng, ngay lập tức vòng tay qua cổ và ôm chàng một cách cuồng nhiệt.
Riftan rên rỉ trong thỏa mãn, và ấn phần dưới săn chắc của mình vào vùng bụng mịn màng của nàng. Sau đó, chàng cởi chiếc cúc ở cổ tay, tháo bỏ chiếc găng sắt và găng tay cùng một lúc, và luồn tay vào bên dưới chiếc áo dài của nàng.
Da nàng ướt đẫm mồ hôi và nóng bỏng. Riftan tham lam vuốt ve làn da mềm mại của nàng, rồi đưa tay vào bên dưới tấm bảo hộ bằng da.
Chàng cảm thấy núm v* của nàng nhô lên rõ rệt dưới lòng bàn tay mình. Chàng cọ xát bằng ngón tay cái để khiến nó căng cứng hơn, sau đó dùng răng kéo khóa giáp ngực của nàng và nới lỏng nó. Chàng mở rộng lòng bàn tay, ôm lấy bầu ngực gợi cảm của nàng và xoa nắn nhẹ nhàng.
- --END OF THIS CHAP
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 401
Chương 401