“Rơi vào nơi mê muội học tập không thể thoát ra, chuyện tình cảm tạm thời không nghĩ đến, hi vọng đừng làm phiền”
Hửm?
Bài viết này không phải cô đăng mà, cô nhìn thời gian thì đột nhiên hiểu ra, là Cố Gia Huy.
Trước lúc ăn cơm, anh có lấy điện thoại cô, chẳng lẽ là vì muốn đăng bài này?
Chính ngay lúc này, cánh cửa phòng tắm mở ra, Cố Gia Huy từ bên trong đi ra.
Anh quấn một chiếc áo tắm rộng màu trắng, nước trên người vẫn chưa được lau khô.
Những giọt nước đó nhỏ xuống ngực anh.
Cơ…cơ ngực rắn chắc.
Anh tuỳ ý lau lau đầu tóc, thể hiện rất mệt mỏi lười biếng, nhưng khí chất cao quý đó trên người anh hình như vẫn luôn ở đó, không cần biết là bất cứ lúc nào, cũng không hề mất đi.
Anh ngồi trên ghế sô pha, vẫy vẫy tay với cô.
“Minh Tâm, giúp anh sấy tóc.”
“…đến ngay…”
Cô vốn định hỏi chuyện trên Facebook, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không hỏi nữa.
Như vậy cũng tốt, cô có thể tránh đi được không ít phiền phức.
Cô ngoan ngoãn bước tới, cầm máy sấy tóc đến giúp anh sấy. Tóc ngắn rất dễ khô, chất tóc có hơi cứng, mạnh mẽ và khác biệt.
Bàn tay nhỏ của cô đẩy bay sợi tóc ngắn, tỉ mỉ sấy tóc.
Còn anh thì lại ôm cô vào lòng. Cô là đang đứng đó, còn anh thì đang ngồi, vì vậy ôm vào cũng vừa đẹp.
“Cố Cố vẫn còn ở đây đó…”
“Cố Cố, trốn vào trong túi ngủ, ngoan”
“Đã nhận được!”
Cổ Cố nhanh nhẹn trả lời một tiếng, sau đó thì cuộn người chui vào trong túi ngủ, miệng nhỏ vẫn lẩm nhẩm: “Bố Trung, bố nhanh lên đó nha, truyện cổ tích của con vẫn chưa xem xong nữa.”
“Ừm.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, trừng mắt há mồm, đây là sự ăn ý hình thành từ bao giờ vậy?
“Cố Gia Huy..anh…”
“Đứng yên, để anh ôm một lúc, cơ thể em rất mềm mại, ôm rất dễ chịu.”
“Chỉ là vì ôm rất dễ chịu hả?”
“…” Anh hơi trầm lặng, sau đó lên tiếng: “Anh muốn ôm em.”
Hứa Minh Tâm nghe thấy, trong miệng giấu nụ cười, đây mới là đáp án chính xác?
Rất nhanh, đầu tóc ngắn của anh đã được sấy khô, cũng không phải hoàn toàn khô.
Cởi bỏ bộ đồ tây da nghiêm túc, bây giờ là dáng vẻ lười biếng nhưng lộng lẫy. .
||||| Truyện đề cử: |||||
Đôi mắt phượng thâm sâu, chảy theo ánh sáng thanh tao của màu trà nhạt.
Anh nắm chặt lấy tay cô, sau đó đưa cô ra khỏi phòng.
“Cố Cố, có thể ra ngoài rồi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 807: 7
Chương 807: 7