“Cậu ơi… cháu cũng rất thích Thư Hàn, nếu không thì cậu cưới Thư Hàn về nhà làm mợ cháu đi, có được không ạ?”
“Cái, cái gì?”
Ôn Mạc Ngôn nghe thấy câu này thì xém chút nữa đã tự cắn trúng lưỡi mình.
Cưới Bạch Thư Hân về nhà?
Từ trước tới giờ anh ấy chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cũng không dám nghĩ.
Anh là một người không có duyên với việc yêu đương, vừa nhìn thấy con gái nhà người ta thì liền đỏ mặt ngượng ngùng nên cũng chưa từng nghĩ đến việc kết hôn.
Hơn nữa chẳng qua anh cũng chỉ mới hai mươi tuổi mà thôi, tuổi tác cũng không phải là quá lớn nên cứ tùy ý, phương diện này hoàn toàn không cần gấp gáp chút nào.
“Cậu à, cậu cũng đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa đâu, cậu mà còn không chịu gả ra ngoài thì sẽ bị người khác coi như trò cười đó.”
“Cậu… cậu là đàn ông mà…”
“Đàn ông thì không thể gả ra ngoài được sao? Không phải mẹ cháu cũng gả cho ba cháu đấy sao? Không phải ai thích người nhiều hơn một chút thì sẽ gả cho người còn lại sao? Cháu thấy cậu thích Thư Hàn nhiều hơn một chút mà.”
“Chuyện không giống như cháu nghĩ đâu, cháu vẫn còn nhỏ, cháu không hiểu chuyện này được đâu. Cậu xuống nhà bếp nhìn xem đồ ăn tối của cháu đã được làm xong chưa, ngoan.”
Ôn Mạc Ngôn không dám tiếp tục nói về vấn đề này nữa, anh đã căng thẳng tới mức lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi rồi, anh không dám trả lời câu hỏi này trước mặt cháu gái.
Anh ấy và Bạch Thư Hân ở bên nhau…
Khong thể được, ăn bản là cô ấy không xem trọng anh, mà anh cũng không có dự định sẽ yêu đương.
Cố An Nhiên nhìn theo bóng lưng Ôn Mạc Ngôn rời đi mà có chút đăm chiêu, ngay sau đó cô bé liền cầm điện thoại của Ôn Mạc Ngôn mà anh đang để trên bàn trà lên, hí hoáy một lát thì liền tìm được số điện thoại của Bạch Thư Hân.
Cô bé nghẫm nghĩ một hồi rồi mới soạn một đoạn tin nhắn gửi đi.
Hai mươi phút qua đi, bữa tối cũng đã được chuẩn bị xong rồi.
“Cố An Nhiên, tại sao cháu lại không ăn?”
Ôn Mạc Ngôn nghi hoặc mà nhìn cô bé, cô bé còn bảo hai dì trong nhà bếp làm nhiều thêm vài món ăn, hình như là khẩu vị đang rất tốt mà.
“Cố An Nhiên muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ, cậu cũng không được ăn.”
Cố An Nhiên nói một cách tinh quái. “Niềm vui bất ngờ?” Ôn Mạc Ngôn mới vừa dứt lời thì ngoài phòng khách đã vang lên tiếng chuông cửa.
“Bất ngờ tới rồi, cậu nhanh nhanh đi mở cửa đi!”
“Cháu, rốt cuộc là nhóc con tinh quái cháu đang làm gì thế hả, nếu như để cậu biết được cháu đang đùa giỡn cậu thì cậu sẽ dạy cho cháu một bài học đấy.”
Ôn Mạc Ngôn giả vờ nghiêm túc nói, sau đó anh liền đi mở cửa.
Ngoài cửa là tiếng thở hổn hển của Bạch Thư Hân.
“Em… sao em lại tới đây?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 814: 4
Chương 814: 4