*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi nàng bước ra khỏi đám đông, nửa choáng váng, nàng nghe thấy giọng nói hào hứng của Sidina.
“Có vẻ như màn trình diễn của Ngài Calypse vẫn còn là một huyền thoại ở Balbon! Một kiếm sĩ bí ẩn xuất hiện như một sao chổi trong giải đấu mà thanh gươm báu của Ngài Can Miguel bị đe dọa và đánh bại cả những hiệp sĩ giỏi nhất chỉ bằng một đòn duy nhất! Mười năm sau, kiếm sĩ đó đã đạt được danh hiệu Rosem Uigru và tham gia cuộc thi kiếm thuật một lần nữa để trở thành người kế vị của Ascalon! Đó không giống như một câu chuyện anh hùng sao? Trong mọi tửu quán, không có một câu chuyện nào về Lãnh chúa Calypse là quá phóng đại cả.”
Max nhìn lại Sidina với vẻ mặt ngạc nhiên. Mặc dù nàng đã nghe nói rằng thanh bastard mà chàng mang theo là một trong những thanh kiếm quý giá nhất ở Bảy Vương quốc, nhưng nàng không biết nó đã được sử dụng bởi một trong 12 Hiệp sĩ của Darian.
Nàng nuốt khan và nhìn quanh. Tất cả họ đều có biểu hiện hết sức phấn khởi. Dường như mọi người đếu đang mong đợi một cảnh tượng trong thần thoại sẽ được tái hiện. Max tỏ vẻ khó hiểu.
Ngay sau đó, một bàn tay to lớn vươn ra từ phía sau cây cột. Hoảng hốt, nàng định hét lên, nhưng một mùi cơ thể quen thuộc xộc thẳng vào mũi nàng. Nàng ngẩng đầu lên. Những đường nét sắc bén màu đồng trên khuôn mặt chàng lấp đầy tầm nhìn của nàng.
“Rif, Riftan…”
Fiftan kéo nàng lại gần và đưa ra chỉ dẫn cho Garou.
“Việc hộ tống đã kết thúc. Đưa những pháp sư còn lại về trọ đi.”
Sau đó, không cần nghe câu trả lời, chàng lập tức quay lại và bắt đầu sải bước. Max cau mày khi đuổi theo chàng như một con dê bị xích. Chàng đột ngột đi đâu thế này?
Chàng bước dọc theo bức tường của tòa nhà sân vận động một lúc lâu trước khi rẽ vào một con hẻm vắng vẻ. Max xoay đầu với vẻ mặt lo lắng.
“Có, có chuyện gì vậy? Chàng đi đâu mà vội thế... ”
Nàng nuốt ngược những lời nói còn dang dở. Đôi mắt của Max mở to. Riftan, người đã bất ngờ ôm lấy nàng, áp môi mình lên môi nàng như một người bị bỏ đói suốt mười ngày. Đó là một nụ hôn tham lam không thể tin được đối với một người đã để lại nụ hôn ngắn ngủi cho nàng rồi quay người bỏ đi không chút luyến tiếc vào nửa ngày trước.
Nàng rên rỉ và nắm lấy gấu áo khoác của chàng. Cái lưỡi nóng hổi luồn vào trong miệng nàng và khiến gốc lưỡi nàng đau điếng. Nàng xoay đầu để thở ra một hơi dài, nhưng Riftan quyết không dùng lại.
Max theo bản năng xô vai chàng. Riftan thở dài thiếu kiên nhẫn, và đẩy nàng vào tường, cắn môi dưới của nàng.
"Nàng… ở yên đó."
Rồi chàng đưa lưỡi vào sâu hơn nữa. Max nhắm mắt lại trước cảm giác choáng váng. Màng nhĩ của nàng như muốn tan chảy khi nghe âm thanh của những lớp thịt cọ xát vào nhau.
Mỗi khi chiếc lưỡi nóng bỏng của chàng cào vào bên trong má và vòm miệng nàng, lưng nàng ngứa ran và trái tim nàng như muốn nổ tung. Chàng chỉ rời môi nàng khi nàng sắp ngất đi.
“…nàng nên nghỉ ngơi một lát.”
Max, mặt đỏ bừng, lườm chàng như thể đó là điều ngớ ngẩn.
“Chàng, chàng không để em thở… và giờ chàng lại nói như thế!”
“Thì ta đang cho nàng thời gian để thở đây. Hãy hít một hơi thật sâu.”
Chàng phun ra một cách trịch thượng và trượt môi chàng lên gáy nàng. Max nhìn quanh, bối rối.
Bên trong con ngõ chật hẹp, chỉ có những thùng hàng rỗng và những đống gỗ xẻ không biết được đem về đâu. Đó không phải là một con đường mà mọi người sẽ đi qua, cho dù là giả vờ. Tuy nhiên, ai đó có thể bất chợt nhìn trộm vào bên trong con hẻm. Max vỗ vào vai chàng bằng nắm tay.
“Này, dừng lại đi. Ở một nơi như thế này...sao chàng lại làm vậy?’
“Ai đã đến và khiêu khích một người đang nhẫn nhịn tốt chứ…”
Riftan, người đang mân mê tai của nàng, gầm gừ với một giọng gắt gỏng. Max tỏ vẻ khó hiểu.
“Em, em làm phiền chàng khi nào? Và…ai, ai bảo chàng phải kiên nhẫn?
“Ta không muốn đánh thức người vợ đang ngủ say của mình, nên ta đã cố chịu đựng trong tuyệt vọng… Ý nàng là vậy phải không?"
Max khịt mũi.
"Em chưa bao giờ yêu cầu chàng cân nhắc như vậy, phải không?"
Mắt Riftan nheo lại.
“…nếu nàng nói vậy."
Max bừng tỉnh bởi tông giọng lạ. Nàng đang cố làm gì vậy, khiêu khích một người mà sự kiên nhẫn của họ đã đạt đến giới hạn? Max nắm lấy bàn tay đang chui vào trong áo khoác của mình.
"Không phải bây giờ… em, em ghét những nơi như thế này.”
Riftan, người đang mân mê ngực nàng trên chiếc váy lụa mỏng, nhướng mày trong mâu thuẫn. Như thể sự thất vọng của chàng đã lên đến đỉnh điểm. Riftan, với đôi mắt lóe lên dục vọng và hít một hơi nặng nề, cuối cùng cũng rút tay ra khỏi áo nàng. Sau đó, chàng đập trán vào tường với vẻ mặt đau khổ và rên rỉ một tiếng gay gắt.
Max bất giác bật cười. Thật buồn cười làm sao khi chàng hiệp sĩ có thân hình oai phong như vậy lại hành động như một đứa trẻ khi không đạt được điều mình muốn. Cảm thấy trái tim nhẹ nhõm một chút, nàng hôn lên má chàng.
“Đợi một chút nào. Riftan rất giỏi kiên nhẫn mà.”
“… Dường như nàng trở nên ác độc hơn theo từng ngày đấy.”
Chàng buông đôi mắt nghiêm nghị. Nàng cười toe toét và hôn vào má bên kia của chàng. Riftan, người đang lườm nàng với vẻ mặt như đang kìm nén sự sôi sục bên trong, lùi lại một bước, vò đầu mình một cách thô bạo.
“Ờ, cứ thoải mãi làm phiền ta đi. Ta sẽ trả lại nàng gấp mười lần tối nay.”
Max cười khúc khích.
"Em sẽ rất mong chờ đấy."
Riftan, người đang bắn ra ánh mắt giẫn dỗi, khẽ thở dài và chỉnh lại quần áo của nàng. Khi nàng cùng chàng ra khỏi ngõ, cảnh tượng đường phố vắng vẻ đập vào mắt nàng. Đột nhiên, bầu trời chuyển sang màu đỏ, và các cửa hàng dọc các con phố đang hạ lều xuống từng cái một.
Sau khi đi ngang qua đó, một quán rượu lớn ở một bên của quảng trường lọt vào tầm mắt nàng. Nàng cau mày. Vài con ngựa chiến to vạm vỡ được buộc ở bên trong hàng rào.
Trong khi các hiệp sĩ đang kiểm tra kỹ lưỡng những con ngựa, nàng tự hỏi liệu họ có ra ngoài để tham quan thị trấn hay không, thì một tiếng cười lớn vang lên cách đó không xa. Max xoay đầu lại. Nàng thấy Richt Bleston và người của anh ta đang ngồi quanh chiếc bàn trong sân quán rượu. Nàng vội vàng kéo cánh tay của Riftan.
“Đi, đi thôi.”
Riftan, người đã để mắt đến họ, ngoan ngoãn bỏ đi. Ngay lúc đó, một giọng nói phù phiếm vang lên từ phía sau.
"Ai đây? Nhân vật chính khiến cả thành phố sôi động đã đến rồi.”
Nàng nuốt ngược tiếng rên rỉ. Richt Bleston đã phát hiện ra họ. Người đàn ông dựa phần thân trên của mình lên hàng rào của quán rượu và bắt đầu gây hấn với giọng đầy say xỉn.
“Nhưng tại sao vị hiệp sĩ bất khả chiến bại lại né tránh tôi như một kẻ hèn nhát vậy?”
“Khi đến gần rác rưởi, tôi chỉ trở nên bẩn thỉu thôi, vậy tại sao tôi lại phải giẫm lên những thứ ghê tởm như thế?”
“Ôi, sao cậu độc miệng vậy? Ngay cả những người xung quanh cũng bật cười đấy.”
Anh ta nhún vai và phá lên cười. Max cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Người đàn ông dường như đã mất trí ngay cả khi nói suông. Nàng nói với Riftan như thể cầu xin.
“Cứ, cứ mặc kệ anh ta đi.”
"Đừng lo lắng quá, ta không định làm ầm ĩ ở một nơi như thế này."
Riftan thốt ra một giọng xoa dịu và di chuyển sang phía bên kia. Nhưng người đàn ông dường như không muốn dừng hành động khiêu khích trẻ con của mình. Anh ta hét lên.
“À, giờ mới nhớ, đối thủ của tôi ngày mai là con chó cưng của cậu đấy.”
Riftan dừng lại, đứng sừng sững và quay đầu lại nhìn anh ta. Tên phương Bắc nghiêng ly làm ẩm môi và nói thêm bằng một giọng uể oải.
“Tôi xin lỗi trước nhé. Bởi vì tôi không có tâm trạng. Tôi có thể mất bình tĩnh và mắc một 'sai lầm' khiến đối thủ của tôi bị tổn thương vĩnh viễn."
“Hãy làm vậy nếu anh có thể.”
Riftan nói nhẹ nhàng đến nỗi khiến nàng lạnh sống lưng.
"Cơ thể của anh sẽ không an toàn trước 'sai lầm' của tôi đâu."
Bất chấp lời cảnh báo đáng sợ, Richt Bleston vẫn không im lặng. Anh ta cười khúc khích và nâng ly lên cao.
“Ồ, như vậy sẽ vui lắm đây. Được thôi. Hãy chơi đàng hoàng một lần. Nhờ vào ai đó, tôi đã không còn gì để níu kéo nữa.”
Riftan, người đang nhìn anh ta với đôi mắt ũ rủ, tếp tục đi. Max gấp gáp hỏi.
“Này, con chó cưng… anh ta đang nói về ai vậy?"
“Chắc là một trong hai, Lovar hoặc Nirta.”
Riftan khịt mũi. Vì có quá nhiều người tham gia nên có vẻ như chàng không hoàn toàn nắm bắt được. Max thận trọng mở miệng.
“Không phải chàng nên bảo họ từ bỏ sao? Chúng ta không biết anh ta định làm gì...”
“Nàng đang bảo ta sỉ nhục hiệp sĩ của ta à?”
Riftan nhếch môi giễu cợt.
“Vì có vẻ như Richt Bleston quyết tâm trả thù ta, ít nhất ta nên ra lệnh cho họ hãy từ bỏ nếu không muốn bị thương? Đó là một thỏa thuận khá tệ đấy."
“Em không có ý mỉa mai. Em chỉ…em chỉ nói điều này bởi vì em thấy bất an…”
Chàng khẽ thở dài.
“Không phải ai cũng dễ bị tấn công đơn phương, vì vậy nàng không cần phải lo lắng quá nhiều.”
Nàng nhìn chằm chằm vào mặt chàng, rồi quay đầu về phía ngôi sao. Ánh hoàng hôn đã nhuộm đỏ giảng đường. Như để xua tan những linh cảm đáng ngại, nàng siết chặt tay Riftan.
***
Ngày hôm sau, thậm chí còn nhiều đám đông đổ xô đến đấu trường hơn. Max, người đã không giành được chỗ ngồi ở hàng ghế chung, chuyển sang khu VIP, tận mắt đếm số người lấp đầy đám đông. Ngay cả với ước tính sơ bộ, có vẻ như con số đã vượt quá 10.000. Nàng choáng ngợp.
- --END OF THIS CHAP ---
Web novel (KR): Dưới gốc cây sồi | Under the oak tree
Tác giả: Kim Soo Ji
Dịch bởi: Jen
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Dưới Bóng Cây Sồi
Chương 459
Chương 459