“Sau đây, để anh thử xem có thể khiến chú Chu sống lại không!”
Cơ thể của Chu Nhược Giai run lên: “Anh Bắc Minh, anh nói cái gì?”
“Bố em, bố em thực sự có thể sống lại ư?”
Diệp Bắc Minh vỗ cái đầu nhỏ của Chu Nhược Giai: “Chắc là được, anh sẽ cố hết sức!”
“Được!”
Đôi mắt của Chu Nhược Giai đỏ bừng.
Tiến vào mật thất ngầm của phủ Diệp.
Lấy thi thể của Chu Thiên Hạo từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra.
Đầu và cơ thể của ông đã được Diệp Bắc Minh dùng kim châm nối với nhau.
Sắc mặt của Chu Thiên Hạo tái nhợt, giống như đang ngủ.
“Bố ơi!”
Chu Nhược Giai run rẩy gọi một tiếng.
Diệp Bắc Minh lấy ra tinh huyết của ma thú cấp chín, truyền vào trong cơ thể của Chu Thiên Hạo.
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện mười ba cây kim châm!
Lần lượt cắm vào mười ba huyệt đạo của Chu Thiên Hạo!
Một luồng chân nguyên truyền vào trong cơ thể của Chu Thiên Hạo, thông qua huyết quản, truyền tinh huyết ma thú vào kinh mạch toàn thân ông.
Một cảnh không thể tin nổi diễn ra!
Vết thương ở vị trí cổ của Chu Thiên Hạo hồi phục với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Vết thương ở cổ lại hồi phục như ban đầu!
Chu Nhược Giai ôm chặt cái miệng: “Bố ơi, tay của bố em động đậy rồi!”
“Anh Bắc Minh, bố em cử động rồi!”
Diệp Bắc Minh cũng không dám tin: “Khí tức của chú Chu đúng là đang hồi phục, tim của chú ấy đang đập!”
“Chẳng lẽ thực sự sống lại rồi sao?”
Bỗng nhiên.
“Khụ khụ…”
Chu Thiên Hạo ho khan dữ dội hai tiếng.
Mở đôi mắt nhìn trần nhà, đầy nghi hoặc: “Đây là nơi nào?”
“Bố ơi!”