Anh chẳng qua chỉ là một nhân cách chưa hoàn thiện, có bệnh tật và khiếm khuyết, không có cách nào có thể thực sự làm chủ cuộc sống của con người.
Quả thực, không phải người, là một loại bệnh, chỉ là sau khi Ôn Mạc Ngôn phát bệnh, trạng thái này mới lộ ra thôi.
Những lời này, cô không dám nói ra, chỉ có thể giấu trong tim, sợ sau khi anh ta biết được sẽ phát điên mất.
Mặc dù cô né tránh ánh mắt của anh ta, nhưng cô vẫn cảm nhận được, ánh mắt nóng bỏng trên đầu đang khóa chặt bản thân lại.
Cô không biết Ôn Mạc Ngôn sẽ tin lời nói của cô được bao nhiêu.
Cũng có lẽ là không tin một chút nào.
Thoa thuốc xong, cô lo lắng ngước lên, trái tim run rẩy kịch liệt bắt gặp ánh mắt trầm mặc.
Cô cũng không biết nên nói gì, bị ánh mắt của anh khóa chặt, cô ngơ người.
“Tối nay ăn gì?”
Anh đột ngột lên tiếng.
“Hả?”
Cô vẫn chưa phản ứng lại được.
Ôn Mạc Ngôn nhịn không được xoa xoa đầu cô, nói: “Tối nay ăn gì? Trong bữa tiệc, hình như em chưa ăn gì.”
“Tôi… tôi muốn ăn món mà anh nấu, không biết tay nghề.”
Cô còn chưa nói hết, Ôn Mạc Ngôn đã cất tiếng: “Tôi không biết nấu ăn.”
“Vậy…vậy tôi nấu cho anh ăn, tôi biết nấu ăn, anh vẫn chưa ăn cơm tôi nấu phải không?”
Bạch Thư Hân vội vàng nói.
Ôn Mạc Ngôn nghe câu này, sắc mặt dịu đi một chút.
Anh chưa từng ăn, cái tên phế vật kia chưa từng ăn, rõ ràng mình may mắn hơn anh ta, có thể nếm thử cơm của Bạch Thư Hân nấu.
“Ừm, vậy bây giờ về nhà, em nấu cơm cho tôi ăn đi.”
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhanh chóng xuống giường, trông rất vui vẻ, vui như..một đứa trẻ vậy Bạch Thư Hân đưa anh ta về nhà, nhìn vào tủ lạnh.
Thật ra cô không biết nấu ăn cho lắm, có lúc nấu xong, đến chính cô cũng không ăn nổi.
Thậm chí cô đã xem qua những công thức nấu ăn trên Google và nấu vài món đơn giản.
Cà chua xào trứng, khoai tây sợi xào với ớt xanh, còn có một đĩa gà kho.
Canh…
Canh rong biển trứng.
Ba món một canh, mặc dù vẻ ngoài trông hơi khác một chút, nhưng chắc là ăn được nhỉ?
Cô dọn cơm lên bàn, phát hiện Ôn Mạc Ngôn không có ở phòng khách.
Cô đi một vòng thì thấy anh đang ở trong phòng ngủ của cô.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Không có gì, thử coi nệm có mềm không.”
Bạch Thư Hân nghe xong hai má đỏ bừng, cái tên lưu manh này, câu này là có ý gì chứ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 935
Chương 935