Bảo kiếm trong tay cô xẹt qua làn da trên cổ!
Máu tươi tràn ra!
Hạ Nhược Tuyết cũng nói theo: "Nếu chúng tôi chết, người phía trên hai người còn có thể uy hiếp Bắc Minh như thế nào nữa?"
Cô ấy rít gào một tiếng: "Nếu hai người không thể hoàn thành nhiệm vụ, hãy tưởng tượng ra kết cục của mình đi!"
Bà lão tức giận đến mức sắc mặt xanh mét: "Cô!"
Lão già áo xám nhíu chặt mày lại, rất nhanh đã nói: "Khoan đã, chúng tôi đồng ý với cô!"
Chu Nhược Dư lắc đầu: "Ông phải dùng trái tim võ đạo để thề!"
"Cô nhóc, cô đừng có mà quá đáng!”, sắc mặt bà lão âm trầm.
Xoẹt!
Một vết thương khác xuất hiện.
Hạ Nhược Tuyết cũng làm theo, chỉ còn thiếu một chút nữa hai người sẽ cắt vỡ động mạch chủ!
Trên cổ hai người trong nháy mắt đã đầm đìa máu tươi!
Bà lão hoàn toàn bị dọa sợ: "Từ từ! Dừng tay!"
"Coi như các cô độc ác!"
Đậu má!
Hai người phụ nữ này đều là cái quỷ gì vậy?
Bọn họ học từ ai thế?
Quá độc ác!
Chu Nhược Dư quát lạnh một tiếng: "Hai người còn chờ cái gì? Còn không mau thề!"
Trong lòng lão già áo xám và bà lão vô cùng giận dữ.
Bọn họ là người tu võ cảnh giới Hợp Nhất, không ngờ lại bị hai cô nhóc uy hiếp!
Nhưng mà.
Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ của thái sư, bọn họ nhất định sẽ chết rất khó xem!
Bọn họ đành cắn răng thề: "Lão phu Bạch Ác Thiên dùng trái tim võ đạo để thề!"
"Chỉ cần hai người các cô không tự sát, đồng ý rời đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm tổn thương bất cứ một người nào ở đây!"
Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết nhìn thoáng qua nhau, buông kiếm trong tay xuống.
Lão già áo xám và bà lão tiến lên từng bước, cuốn theo vô số cuồng phong!
Bụi mù đầy trời!
Đợi đến khi tất cả tan đi.