Cố Gia Huy bất giác nhíu mày lại thật chặt: “Bạn ấy có bác sĩ mà, em sang đó để làm gì?”
“Tuy là em không phải bác sĩ, nhưng em biết cách chăm sóc bệnh nhân. Bác sĩ là nam, chú Strzyga cũng là nam nên có rất nhiều cái không tiện hỗ trợ. Nhỡ đâu em ấy muốn đi vệ sinh thì phải làm sao bây giờ? Chắc chắn em ấy sẽ ngượng ngùng lắm.
Cô vội vàng nói rồi xoay người xuống giường, nhưng Cố Gia Huy lại giữ chặt cô tay cô. “Thế anh phải làm sao bây giờ?” Anh bất đắc dĩ nói, những lời đó chất chứa không biết bao nhiêu là ai oán. “Anh cứ ngoan ngoãn ngủ đi thôi, đi ngủ sớm một chút nha, sáng sớm mai anh còn phải đi làm đấy, Moa moa, ngủ ngon” Nói xong cô hôn lên má anh vài cái rồi chuồn mất.
Nụ hôn đó hết sức gọi là qua loa, chẳng phải nụ hôn chúc ngủ ngon gì. Anh đã đáng thương đến mức phải một mình trông phòng rồi ư
Cố Gia Huy buồn bực nghĩ.
Hứa Minh Tâm đi tới phòng Diên, cậu đang đi vệ sinh bên trong, chủ Strzyga thì đứng bên ngoài trông chừng. “Tại sao cô Minh Tâm lại đến đây?”
“Tôi không yên tâm về Diên nên sang đây xem sao, em ấy đang làm gì thế?”
“Cô chủ nhà tôi đang đi vệ sinh”
“Tôi vào trong hỗ trợ.”
Cô kéo kính mờ ra, bên trong là Diên đang luống cuống tay chân kéo quần áo che chỗ giữa hai chân. Cô nhìn thấy phần đùi lộ ra ngoài, làn da trắng thật đó
Cô đang chuẩn bị đi vào thì không ngờ Strzyga lại giữ áo cô lại và nói: “Ừ… Hay là để tôi làm cho. “Chú là đàn ông thì làm sao mà vào được?”
Strzyga xấu hổ, phải giải thích chuyện này như thế nào. “Thôi chủ để tôi vào đi, nam nữ khác nhau mà.” Cô nói.
Diên lập tức ra dấu: “Tôi có thể tự mặc quần áo, chờ tôi làm xong rồi mọi người hằng vào.”
Strzyga hơi lo lắng, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào tốt hơn cả.
Cửa thủy tinh lại được đóng vào, Diên thở phào nhẹ nhõm.
Bên cạnh bồn cầu có thiết bị trợ lực, cậu cố gắng chống tay. Hai chân cậu vẫn còn chút sức lực yếu ớt nhưng không thể đi lại như người bình thường được. Cậu vất vả mặc quần áo xong, cả người ngã lên bồn cầu, đầu đã đổ đầy mồ hôi. Cậu nhìn hai chân mình, bầu không khí trở nên nặng nề, nếu như cậu không phải uống thứ thuốc đó trong khoảng thời gian dài thì sao nó teo rút lại như thế được.
Tại sao cậu lại là một kẻ tàn phế?
Cả chuyện đơn giản như bước đi thôi mà với cậu lại khó như đi lên trời. này?
Tại sao cậu phải sống trong sự nhục nhã
Cuộc sống thế này liệu có còn ý nghĩa gì không?
Dù giao thứ cả dòng tộc tranh giành vào trong tay cậu thì cậu lấy cái gì để sinh con nối dòng, bảo vệ sản nghiệp đó?
Cậu bực tức đánh vào hai chân mình, cả cảm giác đau cũng yếu ớt như thế. “Diên, em có ổn không?”
Bên ngoài là giọng nói lo lắng của Hứa Minh Tâm, cậu nhanh chóng giấu cảm xúc đau thương đó đi, vờ như chẳng có gì xảy ra. Cậu gõ vào đồ vật để tạo âm anh, nhắc cho họ biết họ có thể bước vào.
Strzyga mở cửa, thấy cậu đã mặc xong quần áo tử tế thì cảm thấy hết sức ngạc nhiên. “Cô chủ, cô… “Đỡ tôi lên giường đi.”
Strzyga đỡ cậu giường, Hứa Minh Tâm cũng xốc chăn lên chui đi vào. “Cô Minh Tâm, cô đang…
Ông ấy còn chưa nói xong thì Diên đã cười giơ tay lên vẫy vẫy bảo ông ấy ra ngoài, cậu phải nghỉ ngơi rồi.
Strzyga bất đắc dĩ lắc đầu, cậu chủ nhà ông ấy cũng bắt đầu trước lạ sau quen.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1045
Chương 1045