TruyenChuFull.Org

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1071

“Anh ấy hơn anh rất nhiều, anh còn thua xa. Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi đó thôi nhưng lại đủ sức hóa thành dao giết chết trái tim anh.

Anh ta còn chẳng thể biết được người đó là ai, trông như thế nào, cao thấp mập gầy hay làm ngành nghề gì… Anh ta còn chưa kịp đấu tranh công bằng thì đã bị Bạch Thư Hân phản án tử hình. Anh ấy hơn anh rất nhiều, anh còn thua xa.

Anh ta nghĩ trên đời này chẳng còn một lời nào độc ác hơn như thế. “Bạch Thư Hân, ra không phải anh ngây thơ mà người ngây thơ từ trước đến giờ luôn là em. Em tưởng bản thân mình cực kì trưởng thành chín chắn, tự nghĩ rằng vai mình có thể gánh vác được và tay có thể làm hết tất cả mọi thử. Thật ra. Em cực kì yếu ớt, em còn không thể đánh bại được anh.”

“Anh… Anh nói dối, làm gì có chuyện tôi không thể đánh lại anh được?” Cô tức giận nói.

Làm quái gì có chuyện cô không thể đánh bại được cái tên vô dụng này khi đã học võ lâu như thế hả?

Cô ấy tức giận giơ tay lên vung một cú thật mạnh, nhưng không ngờ anh ta lại có thể dễ dàng tóm lấy như thế.

Dường như tay của Ôn Ngụy Phong đã trở nên thô ráp hơn rất nhiều và cũng không còn trắng như trước kia nữa.

Và làn da thô ráp đó khiến cô hơi đau.

Bạch Thư Hân giật mình nhìn anh ta, không ngờ anh ta lại có thể tóm được cú cấm của cô dễ dàng như ăn một cái bánh.

Từ khi nào mà anh ta lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

Cô ấy không tin vào điều đó nên lại vung thêm một cú đấm thật mạnh nữa, nhưng anh ta vẫn đón được. “Đừng nói anh không bằng người khác, em vẫn chưa biết anh có những ưu điểm gì đã phán là anh thua. Em là trọng tài thiếu công bằng nhất trên đời, thẻ vàng cũng không có, thẻ đỏ cũng chẳng cho đã phán anh bị đuổi ra sân không có tư cách đá bóng, em thật sự rất tàn nhẫn. “Ôn Ngụy Phong…

Cô ấy thì thào tên Ôn Ngụy Phong, nghe thấy giọng nói đó thì tim lại đau nhói lên như dao cắt, cực kì đau đớn. “Bạch Thư Hân, anh chúc em có thể cùng người em yêu sống đến răng long đầu bạc và cũng nguyền rủa em phải mãi mãi giữ lại sự áy náy trong tim mình dành cho anh.”

Anh ta buông lỏng tay ra và xoay người bỏ đi.

Anh muốn cô phải mãi mãi nhớ về những lời mình đã nói vào ngày hôm nay, đó là những lời tàn nhẫn và tổn thương người khác đến nhường nào.

Bạch Thư Hân nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi, mũi chua xót, nước mắt suýt dâng lên.

Cô ấy vẫn cố gắng kìm nén, liên tục lau khỏe mắt, sợ nước mắt lại lặn xuống. Cổ họng vẫn còn mùi máu tươi quanh quần mãi không tan khiến cô chợt nghẹn ngào.

Cô cứ đi lang thang ngoài đường thật lâu mới trở về nhà với gương mặt đờ đẫn.

Cả người không còn chút sức sống nào.

Hứa Minh Tâm ngủ đến tận bốn giờ chiều mới mơ màng tỉnh lại. Cô ấy nhìn thấy sắc mặt Bạch Thư Hân không được ổn lắm bèn lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế, sao sắc mặt của cậu lại tệ thế này? Cậu đang khóc hả? Mắt đỏ như con thỏ rồi kìa. Ai bắt nạt cậu thế? Tớ trả thù cho cậu, dù tớ không làm được thì cũng gọi Ôn Ngụy Phong tới, anh ấy lợi hại lắm, chắc chắn có thể đánh cho người đó sợ chạy biến!”

“Minh Tâm, hình như hôm nay tớ đã làm sai chuyện gì đó rồi…

Cô ấy không biết phải nói chuyện này thế “Chuyện gì thế?” nào. “Thôi bỏ đi, không có gì, để tớ bình tĩnh lại chút đã. Cũng không còn sớm nữa, cậu tranh thủ về đi, chủ An đã gọi điện thoại thúc giục hai lần rồi đấy, chú ấy sợ cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cậu mau đi về đi, trưa nay cậu uống khá nhiều rồi, tốt nhất nên về nhà ngủ một giấc.”

“Cậu… Không xảy ra chuyện gì thật chứ?” Bạch Thư Hân nghe thế thì chợt giật thót, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt nghi ngờ của Hứa Minh Tâm.

Ánh mắt ấy cực kì hiền hòa nhưng lại như dòng nước có thể soi thấu đến tận trong tâm khảm khiến Bạch Thư Hân cảm thấy hơi xấu hổ.

| Tải iWin