Một thanh niên nhìn sang một cô gái đẹp nhất.
Cô ta mặc trang phục luyện công, bao bọc dáng người hoàn hảo.
Xinh đẹp tự nhiên, đường cong quyến rũ!
Đống lửa chiếu bóng ngược trên khuôn mặt, lấp lánh ánh sáng bóng mịn màng.
Đường Tích Mặc nhìn Diệp Bắc Minh: “Đại nhân, cầu xin cậu tha mạng…”
Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm nhìn cô ta một cái: “Cho các người một cơ hội sống, bây giờ nhận tôi làm chủ nhân!”
“Sau này, làm việc cho tôi!”
“Nếu không, chết!”
Tất cả mọi người đều run lên!
Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn tử thần, không dám phản bác.
Tất cả cứa ra một giọt tinh huyết!
Diệp Bắc Minh ký điều ước chủ nô với bọn họ: “Các người về Thanh Huyền Tông đi, qua khoảng thời gian nữa tôi sẽ đích thân đến Thanh Huyền Tông một chuyến!”
“Rõ!”
Mười mấy người kích động rời đi.
Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa!
Lập tức làm tan chảy thi thể của Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ!
Đột nhiên.
Một giọng kinh hãi vang lên: “A! Là dị hỏa!”
“Ai đấy?”
Diệp Bắc Minh sầm mặt.
Lập tức khóa chặt hướng đó!
Soạt!
Anh hóa thành một tàn ảnh xuất hiện cách đó trăm trượng.
Cả hiện trượng trống không, chỉ có một con thỏ trắng bò dưới đất ăn cỏ!
Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ: “Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Không có ai mà!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kinh ngạc: “Cậu nhóc, là con thỏ trước mặt cậu!”
“Con thỏ?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mau chóng giải thích: “Cậu nhóc, cậu thật may mắn!”