Cô sẽ bỏ qua quá khứ của anh và hướng tới tương lai tươi đẹp.
Cô ôm lấy anh, nói: “Vậy thì anh cũng đừng nhớ dáng vẻ lúc trước của em nữa, lúc trước em vô dụng, gặp chuyện gì cũng chỉ biết trốn tránh. Em muốn anh ghi nhớ dáng vẻ hiện tại của em, dũng cảm, liều lĩnh, biết phấn đấu. “Cô gái ngốc của anh, dáng vẻ này của em thật khiến anh thương xót mà.”
“Đừng thương xót em, em muốn bản thân mình tốt hơn, thật rạng rỡ gả cho anh lúc hai mươi tuổi, chỉ cần vậy mà thôi.”
“Anh rất mong tới ngày đó, chờ đợi cô dâu đẹp nhất của anh. “Ừm, đến lúc đó, anh đã là ông chủ ba mươi rồi.”
“…”Cố Gia Huy nhất thời bất lực nói:”Nếu em còn nhắc tới tuổi của anh, anh sẽ đánh mông em đó. “Vậy đến lúc đó em tổ chức cho anh lễ sinh nhật ba mươi tuổi được không? “Không được!”
Cố Gia Huy cự tuyệt ngay lập tức. “Lớn như vậy rồi mà còn giận kiểu đó, như trẻ con ấy.”
“Bỏ qua chủ đề này ngay, nếu không anh không để em yên đâu.”
“Được rồi, được rồi, ngủ thôi. Hôn em một cái, em sẽ ngủ!”
Cô nũng nịu.
Con gái lúc nào cũng muốn được ôm hôn rồi nhấc bổng lên!
Cố Gia Huy ôm lấy cô, hôn môi cô, nhưng cũng chẳng dám hôn sâu, sợ bản thân không kìm chế được, anh cũng không muốn giày vò bản thân quá mức.
Lại kiểu mân mê chán chê phải dừng lại, nhưng đến cuối cùng ham muốn vẫn dâng trào.
Anh thở dài trong lòng. Anh là một ông chú ba mươi tuổi mới lấy được cô vợ hai mươi tuổi.
Ngày hôm sau Cố Gia Huy nhận được cuộc gọi từ Cố Yên.
Cô ấy trở về, yêu cầu đến đón phải mang theo một bó hoa hồng đỏ lớn.
Đây là yêu cầu tối thiểu của cô ấy, lần nào trở về cũng bắt Cố Gia Huy đến với một bỏ hoa hồng đỏ để thu hút sự chú ý của đám đông.
Cũng giống như tính cách phô trương của cô ấy.
Bạch Thư Hân rất sốc khi nghe được tin này, vội hỏi thêm xem Lệ Nghiêm có cùng về hay không.
Nhưng lại không về,
Cố Gia Huy và Hứa Minh Tâm ra sân bay đón, còn Bạch Thư Hân thì gọi điện cho Lệ Nghiêm.
Biết được anh ấy còn đang ở Thanh Hóa đợi binh chủng đặc công dừng lại. Binh chủng đặc công vừa hoàn thành nhiệm vụ, đã lên đường đến Thanh Hóa và đó cũng là chuyện của hai ngày hôm nay. “Anh có biết chuyện Cố Yên về Đà Nẵng không?”
Lệ Nghiêm im lặng. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Người trước đây vô cùng thân thiết, biết được tung tích của người đó từng giây từng phút, bây giờ cô ấy quay về mà bản thân lại không hề biết, anh ấy còn khổ sở ở Thanh Hóa chờ đợi. .
Nếu Bạch Thư Hân không gọi điện thoại thì chắc phải đợi hai ba ngày nữa anh mới biết chuyện Cố Yên trở về. “Anh, anh mau quay về đi. Em thật sự mong anh và Cố Yên ở bên nhau.”
“Anh biết rồi, anh lập tức lên đường đây.” Bạch Thư Hân cúp máy, cô ấy tưởng rằng mình sẽ thấy đau khổ nhưng không ngờ trái tim chẳng hề đau đớn chút nào. Đôi mắt cũng khô khốc, không có dấu hiệu ươn ướt.
Trái tim cô ấy khẽ run lên, lẽ nào mình thật từ bỏ rồi sao?
Khi đến sân bay, bọn họ đã thấy Cố Ngọc
Vy đang hừng hực khí thế ở đằng xa. Lần này mặc một chiếc T-shirt màu đen ôm sát người ở bên trên, bên dưới mặc quần jean xanh đen, mang một đôi giày cao gót đơn giản và phóng khoáng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1120
Chương 1120