“Vậy anh có muốn hòa nhập vào xã hội này không? Anh có muốn sống đàng hoàng không?”
“Anh có thể? Không phải em nói tôi có chỗ khiếm khuyết sao?”
“Hừ, khuyết điểm rất lớn, sợ rằng nếu nói ra anh không thích nghe sẽ lại tự làm tổn thương chính mình.” Bạch Thư Hân nhẹ nhàng nói, giọng điệu dịu dàng hon.
Cô ấy bôi thuốc cho anh ta, thuốc từ từ có tác lúc đầu lanh, sau lại nóng. Cô ấy thoa nó rất tỉ mỉ, rất cẩn thận, vì sợ rằng nó có thể làm đau anh ta, còn vừa thoa vừa thổi, như thể nó có thể làm giảm cơn đau của anh ta,
Lông mày cô hạ xuống, đường nét mềm mại, cảnh tượng này đã khắc sâu trong tâm trí anh ta, khiến anh ta lưu luyến không thôi. “Em nói, tôi sẽ không mất tự chủ.”
Anh ta nói một cách khản khản, giọng rất trầm.
Nghe đến đây, Bạch Thư Hân khẽ thở dài: “Bởi vì không thể kiềm chế cảm xúc của mình như người bình thường, nên khi anh tức giận, liền bất chấp hậu quả, muốn làm hại tới người khác. Chuyện lần trước xảy ra với Đinh Hà, chuyện lần này của em, chính là vi dụ tốt nhất.”
“Nếu anh muốn trở thành một người bình thường, muốn xã hội chấp nhận nhân cách phân liệt như anh, anh bắt buộc phải học cách kiểm soát cảm xúc của mình, không làm gì liều lĩnh và xử trí một cách bình tĩnh.”
“Có thật là anh có thể thay thế kẻ vô dụng kia để tồn tại? Em cũng sẽ chấp nhận anh?” Thiện Ngôn kỳ vọng nói.
Những lời này khiến Bạch Thư Hân im lặng một lúc, không biết nên trả lời như thế nào. “Thực xin lỗi em không có cách nào để anh sống được, tôi vẫn muốn Ôn Mạc Ngôn trở về” Cô ấy nói ra tiếng lòng của mình.
“Tại sao? Tôi có chỗ nào không bằng tên vô dụng kia?” Thiện Ngôn gào lên đây kích động, anh ta vùng khỏi tay Bạch Thư Hân, hai tay ôm chặt từ phía sau, sợ rằng mình mất kiểm soát sẽ làm tổn thương cô ấy. “Anh có cái tốt của anh, Ôn Mạc Ngôn cũng có cái tốt của anh ấy, là em ích kỷ muốn anh ấy trở lại… “Em thích anh ta. ”
Bốn ngắn gọn này như nghẹn trong cổ họng, khi phát ra thì vô cùng khó chịu.
Bạch Thư Hân khẽ rũ mắt xuống khi nghe được lời này, không hề phản bác.
Bởi vì quá thích, nên mới để ý như vậy.
Rõ ràng là anh ta và Lệ Nghiêm có tính cách khác nhau, cũng không hoàn hảo đến thế, nhưng cô ấy vẫn yêu thích anh.
Bach Châu đã luôn không dám đối mặt, kìm nên bản thân, nhưng khi nhìn thấy anh ta quay lại, cô ấy đã hiểu trong lòng mình đang nghĩ gì
Cô ấy thích On Mạc Ngôn, một mực muốn chờ đợi anh ay quay lại. “Em đừng thích tên vô dụng đó nữa có được không? Anh sẽ cố gắng thay đổi, em cũng cho anh một cơ hội nhé, không chừng anh sẽ còn trở nên tốt hơn tên vô dụng kia.”
“Chuyện tình cảm khó nói lắm…”
“Em cho anh một tháng … không, hai tháng, nếu trong vòng hai tháng em yêu anh, thì anh sẽ ở lại. Còn nếu em không yêu anh, anh sẽ ra đi mãi mãi. Cho dù anh có thể nắm quyền chủ động điều khiển thân thể của mình, anh cũng sẽ không ra ngoài, anh sẽ để hắn tự nhiên tinh lại. “Tại sao anh lại phải khổ thế?”
“Anh muốn đánh cược, dùng cả đời, đánh cược với em, chỉ hai tháng. Hai tháng này em là của anh, chúng ta là một đôi. “Nếu tới người phụ nữ mình yêu anh cũng không thể giành lại được, thì làm sao anh thắng được Ôn Mạc Ngôn để thay hẳn sống?”
“Anh muốn so đo với anh ấy đến thế?”
“Anh nhỏ, anh đã trả lời em câu này, anh thích em không hề kém hàn thích em, là em cho anh động lực khiến anh muốn sống thật lâu, cho nên anh không làm cách nào mà buông bỏ được
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1154
Chương 1154