Nhưng mà ngược lại cô đã bắt đầu khóc, xoa xoa bàn tay nhỏ bé mà nói: “Mẹ nó… Tại sao mình lại đau chứ? Cứng như sắt vậy, có phải anh đang giấu tấm sắt trong ngực không hả? Làm em đau muốn chết”
Vừa nói xong cô đã giở trò rồi, bắt đầu xé quần áo của Cố Gia Huy.
Anh dở khóc dở cười, cũng không ngăn cản cô, mặc cho cô lột ra áo sơ mi âu phục đắt tiền của mình.
Sức lực của bé con cũng không nhỏ chút nào, mấy cái khuy áo cũng bị kéo hư mất.
Cuối cùng, nửa thân trên của anh đã trần trụi.
Trong nhà đang bật điều hòa không khí nên anh cũng không thấy lạnh lắm. Hứa Minh Tâm nhìn cơ thể của anh, miệng cũng đã trề ra. “Cũng không có tấm sắt nào, tại sao lúc đánh lên ngực lại đau vậy chứ Sở lên cũng rất có dân đàn hồi mà. Kì cục quả “Hừa Minh Tâm, em năm mở với anh toàn mơ máy việc trêu chọc anh như vậy sao?” Cố Gia Huy vớ cùng bất đắc dĩ, nhức đầu đỡ trăn minh. “Đương nhiên không phải, em còn đánh anh nữa đó. Đánh ở đây anh không đau vậy thì đánh ở đây vậy… vẫn chưa nói hết câu thì Hứa Minh Tâm đã tung một cú đá khá mạnh đá về phía anh.
Bất ngờ đến mức không kịp để phòng Cố Gia Huy thê thảm bị đã trúng. “Em…”
Anh đau đớn khom người lại, gân xanh nổi đầy trần, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.
Một tay của anh vịn vào tường, một ngón tay lại chỉ vào Hứa Minh Tâm, trông có vẻ đau đớn vô cùng. Nhưng mà Hứa Minh Tâm lại cười vô cùng khoái chí. “Cái tên khốn khiếp như anh cũng biết đau sao? Đau chết anh là được, anh cũng đâu có biết… máy ngày nay, chỗ này của em đau như thế nào.
Cô cứ nói, âm thanh dần dần trở nên nghẹn ngào rồi biến thành tiếng nức nở
Ngón tay nhỏ bé của cô chỉ vào vị trí trái tim nào từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống gò má, tựa như một chuỗi ngọc trai.
Cố Gia Huy thấy cô khóc như thế, trong phút chóc trái tim chợt thắt chặt lại.
Anh cố nén cơn đau, cắn chặt răng để làm dịu cơn dau.
Anh đến gần Hứa Minh Tâm, thở ra một hơi nặng nề mới cảm thấy đỡ đau hơn nhiều.
Anh ôm trọn cơ thể mềm yếu của cô, bàn tay to lớn xoa xoa đầu cô nói: “Xin lỗi em, để em lo lắng nhiều rồi.”
“Nói một câu xin lỗi thì mọi chuyện sẽ xong sao? Anh có biết mấy ngày nay em rất sợ hay không… Sợ anh chết, sợ anh mất tích, sợ anh không cần em nữa… Anh cho là anh báo trước với em một tiếng là được rồi sao, vừa đi lại biến mất lâu như thế, anh quá đáng lắm.”
Cô khóc lóc sướt mướt không ngừng, giống hệt một đứa bé đang mách cho người lớn người chuyện xấu xa của người khác vậy,
Có khóc lóc kể lể, cả Cố Gia Huy cũng ngăn không được.
Anh cũng muốn trở về đây sớm hơn, nhưng mà quá trình trị liệu phục hồi của anh phải cần một tháng, anh cũng đã có gắng nhanh hết mức rồi.
Mà cái bệnh viện chết tiệt kia lại hoàn toàn khép kín, hoàn toàn bảo vệ bệnh nhân, cũng cô lập hoàn toàn họ, anh cũng không cách nào khác. “Hôm nay em đánh anh như thế nào anh cũng sẽ không tránh, nhưng mà em đừng đá vào chỗ đó, sau này vẫn phải dùng đến.”
“U?”
Tại sao mấy lời này nghe vào cứ cảm thấy là la?
Hứa Minh Tâm chớp chớp đôi mắt mơ màng, mặt mờ nhìn anh.
Cả người cô toàn mùi rượu, lúc anh vừa bước vào đã ngửi thấy, biết cô không ngoan ngoãn, lại đi uống rượu rồi.
Rõ ràng tửu lượng của cô tệ như thế, lại còn uống, lỡ như có chuyện gì thì phải làm sao đây? “Cố Gia Huy…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1249
Chương 1249