Sao cô ấy lại ví mình như vậy? Không thể nói tốt hơn được à? Anh nhíu chặt mày, trấn nổi vạch đen,
Cô vợ nhỏ nhà anh thật đúng là kẻ xấu không thể nói lời từ tế. “Thượng để à, người có nhìn thấy khổ não bây giờ của con không, người chỉ cho con chút lối thoát đi Như Lai? Quan Thế Âm? Chân Chủ An Lạp? Người nào đến cũng được! “Em không thành tâm mà còn gọi tên nhiều thần tiên như vậy, không sợ bọn họ trách tôi em à?”
Cố Gia Huy mở miệng nói, từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của cô.
Trong lòng cô run lên, kinh ngạc ngồi dậy nói: “Sao anh đến rồi? Vào bao giờ vậy?”
“Lời em mắng anh, anh nghe không sót một chữ”
“Á.”
Cô nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Lời trẻ con nói không có ác ý, anh biết không?”. “Được, vậy trong mắt anh em và trẻ con không có khác biệt gì.”
Anh vuốt đầu cô nói: “Chỉ chuyện nhỏ thôi mà lại khiến em buồn như vậy, thật là ngốc chết đi được! Anh sẽ bảo Khương Tuấn đi làm, anh gần như không lộ diện. Nếu Lý Thị Trang có chủ ý khác thì cũng không làm gì được anh, một công đối việc – Ừ nhỉ, sao em không nghĩ ra nhi
Hứa Minh Tâm kích động không thôi, lập tức đứng dày vô vô dầu.
Cô phần khởi quá nên vỗ hơi mạnh tay, một giây sau nhe răng trợn mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhắn lại vì đau.
Cố Gia Huy thấy thế thì đau lòng, kéo cô vào ngực, dịu dàng nói:”Xin lỗi “
“Sao…sao tự nhiên nói xin lỗi với em?”
“Bởi vì anh khiến em khó xử. Thật kỳ lạ, anh thích em đơn thuần lương thiện giống như một trang giấy trắng khiến tinh thần anh bình ổn. Nhưng bây giờ, anh lại khiến em trở nên buồn rầu, trở nên vất vả.”
“Em sẽ trách anh chứ, trách anh ích kỷ, buộc em ở bên mình mà không cho em rời đi?” Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, quanh quẩn bên tại, chạm vào tận linh hồn cô.
Hứa Minh Tâm nghe vậy, khỏe miệng nhếch lên thành một nụ cười, vô tội nhún nhún vai. “Nếu như em nói em không biết, anh sẽ đánh em à? Em chưa nghĩ ra…”
“Vậy thì đừng nghĩ nữa, cứ như vậy mà ở bên cạnh anh đi, ở nơi mà anh có thể nhìn được sở được là được rồi.”
Lời của anh thành thật, giọng điệu bình tĩnh lạ thường, làm cho người ta mềm lòng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Con người dù mạnh mẽ đến đâu cũng có những điểm yếu, Cố Gia Huy cũng không ngoại lệ.
Cô vỗ nhẹ người anh: “Em cũng không nghĩ nữa rồi, nghĩ nhiều quá, em sợ mình sẽ mắc bẫy”
“Chuyện của Lý Thị Trang giao cho anh đi, anh sẽ tự có chừng mực.”
“Đúng rồi, sao anh lại xuống đây?”
“Le nói với anh em đến rồi, hơn nữa cũng nhìn thấy em gặp Lucia, anh có chút lo lắng, thế nên nhìn không được qua dây xem xem. Thật ra anh cũng biết, em cần một chỗ yên tĩnh, em đã rất kiên cường rồi, không cần đến sự an ủi của anh. Nhưng anh lại không nó vẫn muốn ôm em vào, sở đầu em. Trong mắt của anh, Minh Tâm của anh cần được dỗ dành.
Câu cuối này…
Minh Tâm của anh cần được dỗ dành.
Đặc biệt cưng chiều, hơi ấm lan vào tim, thiếu chút nữa làm mũi cô chua xót, hốc mắt ướt đẫm.
Hứa Minh Tâm dùng lực gật đầu: “Vậy thì anh phải vĩnh viễn nhớ lấy, cả đời này dỗ dành em.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1294
Chương 1294