Có đôi khi cô có thể cảm nhận được Phó Minh Tước này quan tâm mình, có lẽ là yêu ai yêu cả đường di u? Cô uống đồ uống xong thì cũng có chút can đảm, cô lấy hết can đảm hỏi “Phó Minh Tước, anh giết bao nhiều người rồi?”
Sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?”
“Anh đừng hỏi trước, anh có thể trả lời cũng có thể không trả lời.
Phó Minh Tước nhìn thẳng vào ánh mắt cố chấp của cô, trong đó là nhiệt tình xen lẫn dũng cảm,
Rõ ràng là sợ đến mức cứng đờ cả người, nhưng vẫn còn cố chấp tiếp tục hỏi.
Anh ta hơi im lặng, cuối cùng thẳng thắn trả lời. “Giết không nhiều lắm, sát thủ chỉ là nghề phụ của tôi. Giá thuê tôi rất đắt, không phải loại chó mèo gì cũng đều có thể thuê được tôi. Người có thể để tôi ra tay, cũng phải được coi là nhân vật lớn.”
“Đợi đã, lúc trước anh nói có người muốn giết tôi, anh muốn trả ơn, không phải là anh nói bậy bạ chứ?” Hứa Minh Tâm bỗng nhiên nghĩ tới điều này.
Mạch não của phụ nữ có đôi khi chính là kỳ lạ như vậy.
Thời điểm mấu chốt này mà cô lại nghĩ tới câu chuyện cũ rích rất lâu trước kia.
Phó Minh Tước sở sở cái mũi, có chút ngượng ngùng mìm cười. “Mẹ kiếp!” Cô không nhịn được mắng một tiếng: “Bỏ đi, chuyện cũ này sẽ bỏ qua. Tôi tiếp tục hỏi anh, khi anh giết những người đó, lương tâm anh có bất an hay không?”
“Không đâu, quen rồi. Tôi không giết bọn họ thì có lẽ bọn họ cũng sẽ giết tôi. Tôi giết người ta, có người khác mới giá cao thì cũng có kẻ thù của mình.”
“Vậy… Minh Diệp có biết anh như thế này không?” Cô tiếp tục cần thận hỏi.
Lời này vừa nói ra, không khí giống như đọng lại, cô cảm thấy có chút lạnh, khí lạnh là từ trên người Phó Minh Tước phát ra. Cô theo bản năng quấn chặt áo khoác, lạnh đến run bần bật.
Từ trường thật mạnh mẽ mà “Không đâu.” Âm thanh trầm thấp khăn khăn của anh ta vang lên: “Con bé sẽ mãi mãi không biết những việc đó, tôi chỉ là một người cha bình thường, ăn cơm cùng con bé, dạy con bé làm bài tập, thỉnh thoảng sẽ đưa con bé đi ra ngoài chơi, đi mua quần áo mới.”
“Có thể nói cho tôi lý do không?”
“Điều này còn cần lý do sao?”
“Đương nhiên là cần rồi, vì sao anh muốn gạt Minh Diệp, chuyện quan trọng như vậy, không phải nên có một lý do sao?”
“Nếu thật sự có, đó chính là tôi yêu con bé, tôi yêu con gái của tôi, tôi không muốn làm con bé sợ tôi. Nếu biết có một người là sát thủ thì con bé sẽ rất sợ hãi, ở trong mặt con bé tôi giống như là siêu anh hùng Marvel, là người tốt “Tôi… hình như tôi hiểu một chút rồi.”
Cô vẫn luôn không nghĩ ra, cô cảm thấy người duy nhất có thể trả lời vấn đề này của cô cũng chỉ có Phó Minh Tước.
Bây giờ mới cảm thấy Phó Minh Tước và Cố Gia Huy như cùng một loại người.
Đều rất vất và che giấu một mặt xấu xỉ của mình. “Anh không sợ sẽ liên lụy tới Minh Diệp sao?”
“Sợ, sao lại không sợ, tôi chỉ có một người con gái này, con bé là món quà cuối cùng mà người vợ đã mất để lại cho tôi. Nhưng có một số chuyện không phải tôi có thể quyết định, khi tôi lựa chọn nghề nghiệp này thì thân phận của tôi, quá khứ của tôi, tôi đã biết chắc sẽ không thể trốn thoát. Nhưng tôi chỉ có thể dùng hết toàn bộ sức lực bảo vệ Minh Diệp, chỉ như vậy là đủ rồi”. “Hình như tôi đã hoàn toàn hiểu rõ, xem ra tôi đã tìm đúng người rồi.”
“Cô bị điều gì làm hoang mang à?” Phó Minh Tước tò mò hỏi, “Không nói cho anh” Cô nghịch ngợm thề lượt, tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Cô nhìn thời gian, phát hiện đã sắp 8 giờ rưới rồi, nhưng mà Cố Gia Huy còn chưa tới tìm cô khiến cô không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1314
Chương 1314