Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị Cố Gia Huy cắt đứt. “Ngốc, em không phải là canh giải rượu của anh
Nói xong, anh hôn lên môi cô.
Giữa môi và răng vẫn còn vương mùi rượu.
Cô không uống rượu, nhưng bây giờ cô cảm thấy à?” mình hơi say,
Ảnh hôn một cách dịu dàng và triển miên. Trái tim cô không nhịn được đập nhanh hơn.
Thậm chí cô quên mát, bây giờ bọn họ đang ở nơi công cộng.
Sau một khoảng thời gian bọn họ tách ra, hai má của cô đỏ bừng, còn người đàn ông trước mặt cô đang tho gap.
Cô hơi xấu hổ muốn đứng dậy rời đi, nhưng eo cô lại bị anh ôm chặt, bắt cô ngồi vững trên đùi anh.
Ngay lập tức cô nhận ra một chuyện khác, gò má của cô càng đỏ bừng lên. “Cái đó, anh…”
“Em đừng động đậy, để cho anh chậm rãi bình thường lại, chẳng lẽ em muốn anh đi ra ngoài bằng bộ dạng này?”
Cố Gia Huy dở khóc dở cười nói “Nhưng mà em không thoải mái.”
Cô xấu hổ nói. “Tốt hơn là em nên ngồi im, nếu không em sẽ phải khó chịu trong một khoảng thời gian dài.
Cố Gia Huy bất đắc đi, đau đầu năng trắng “Không phải trước đó em không thấy xấu hổ buôn với Cố Yên những chuyện này à? Cũng không biết anh có hợp với em không, tránh cho am phải lo lắng cuộc sống hạnh phúc sau này của mình.”
“Á.”
Hứa Minh Tâm nghe nói như vậy thì hoàng sợ nhìn anh, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó. “Anh đã nghe thấy hết sao?”
“Ừm, anh nghe thấy rất rõ, sao nào, bây giờ em có hài lòng không?”
Cô sợ hết hồn, giống như một con thỏ hoảng sợ, cô rất muốn nhảy xuống nhưng không thể trốn thoát được bàn tay của anh.
Trời đất, thật xấu hổ quá.
Anh lại nghe thấy hết những chuyện riêng tư cô buồn với Ngọc Vy, sau này cô còn mặt mũi nào để sống đây? “Em hài lòng không?”
Anh nghiêng đầu nói nhỏ vào tại cô. “Em… Em không biết.”
“Không biết cái gì?”
“Em. Em không biết mình có hài lòng hay không…”
Hứa Minh Tâm như sắp bật khóc.
Vừa nói câu này ra khỏi miệng thì cô lập tức muốn cắt đứt đầu lưỡi của mình.
Cô đang nói linh tinh gì vậy? “Không phải, em không có ý này, em thật sự không biết. Em chưa trải qua chuyện đó, em cũng ít khi nhìn cành hai người thân mật như vậy, em…”
Cô muốn giải thích nhưng lại cảm thấy mình càng giải thích lại càng che đây.
Cố Gia Huy nhìn dáng vẻ vội vàng xấu hổ của cô, khoé miệng anh nở nụ cười, anh hài lòng ôm chặt cô. “Anh sẽ làm cho em hài lòng, em yên tâm đi, đến lúc đó em đừng cầu xin anh tha cho em. “Có thật không? Hay anh đang nói dối vậy? Ngọc Vy nói đàn ông rất thích nói dối về cái chỗ đó của họ, nói quá lên chứ thật ra ai…”
Cố Gia Huy nghe vậy, vẻ mặt anh sững sờ rồi cứng đờ, sắc mặt anh rất khó coi.
Cố Ngọc Vy! Con bé này, sao nói với Hứa Minh Tâm máy điều đó?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1339
Chương 1339