“Con nhóc này, sao lại để vai người xấu cho cậu làm chứ? Không được, cậu đi xem hồ sơ đây.
Quý Mặc Nhiên không thể quyết định được, ông ta sợ Quy Thiên Kim sẽ liều mạng với mình.
“Cậu!”
Hứa Minh Tâm gọi vài tiếng nhưng Quý Mặc Nhiên cũng không hề quay đầu lại.
Không chỉ vậy còn kêu người đến chặn cái ban công lại. Mười mấy phút sau, đội thi công đã đến lắp cái lan can cho ban công.
Hứa Minh Tâm khóc cười không xong, cô chỉ có thể ngồi đó nhìn thôi.
Một lúc sau, Quý Quốc Định đến và mang đồ ăn ngon cho cô.
Hứa Minh Tâm cũng rất đói rồi, cô vừa ăn trái cây khô vừa trò chuyện với ông ta.
“Cháu phải gọi cậu là gì? Cậu hai sao?”
“Gọi nghe êm tại lắm, cậu sẽ mua đồ tốt cho cháu, cháu thích gì? Đồ trang sức hay là nước hoa son môi, hoặc là quần áo túi xách đẹp? Cậu có rất nhiều tiền nhưng lại không có con gái, trong nhà chỉ có một cậu con trai thô lỗ mà thôi, thật sự là không ổn lắm, sau này cháu phụ trách giúp cậu tiêu tiền nhé, có được không?”
“Cậu, bây giờ cháu không muốn thứ gì cả, cậu thả cháu ra có được không?”
“Ừm, cái này không được, cháu cũng biết tính cách của d cháu mà, em ấy sẽ giết cậu mất!”
Quý Quốc Định vội vã xua tay, vừa nghĩ đến bộ dạng tức giận của Quý Thiên Kim đã run rẩy hết cả lên rồi.
Bị áp bức lâu năm đã khiến họ sợ hãi từ trong xương cốt.
“Cậu, cậu hãy đồng ý đi, giúp cháu đi!”
“Không được không được, cậu còn hợp đồng phải ký, cậu đi trước đây, lần sau lại đến thăm cháu và mang thức ăn đến cho cháu.”
Nói rồi ông ta nhanh chóng rời đi.
Hứa Minh Tâm chán nản ngồi xuống ghế sô pha, trong lòng đang thấy bực mình muốn chết.
Đúng lúc này lại có người đến gõ cửa, cô chán nản trả lời: “Ai vậy?”
“Là anh, Quý Cảnh An.
Vừa nói xong thì anh ta đã mở cửa và buồn bã đi đến bên cạnh Hứa Minh Tâm.
“Tìm em có việc gì thế? “Đến đưa em rời khỏi nơi này và đi tìm Cố Gia Huy.
“Thật sao?”
Hai mắt Hứa Minh Tâm sáng rực lên, nhìn anh ta kinh ngạc.
Quý Cảnh An gật đầu, anh ta không hề nói nhiều lời đã kéo tay cô chạy ra bên ngoài.
Xe đã được chuẩn bị sẵn dưới lầu rồi.
Cô thành công bước lên xe, chiếc xe thuận lợi rời khỏi cửa lớn của nhà họ Quý.
Đồng thời, Quý Thiên Kim đứng ở ban công tầng cao nhất và nhìn thấy cảnh tượng này.
Bà ta giữ chặt nằm đấm đến mức tay có chút đau.
Ly hồng trà nóng hổi bị đổ ra hết, làm bỏng hết cả mu bàn tay.
“Em gái, thì ra em ở đây, anh đang tìm em đấy.”
“Ai cho Cảnh An cái gan đó hả?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1353
Chương 1353