Người phụ nữ trung niên vẫn chưa thấy hả giận: “Chỉ chém đứt kinh mạch của họ, dùng một vài dược liệu vạn năm là có thể phục hồi!”
“Hay là, moi cả đan điền của họ ra đi!”
“Moi đan điền của họ ra thì không thể hồi phục được nữa!”
Nghe thấy lời này.
Mấy người Hạ Nhược Tuyết, Khương Tử Cơ, Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào không nhịn được run lên!
Lục Tuyết Kỳ vẫn trong tình trạng hôn mê!
Vương trưởng lão thở dài một tiếng: “Liệu có quá đáng quá không?”
“Mục tiêu của chúng ta là Diệp Bắc Minh, tuy kết cục cuối cùng của họ cũng sẽ chết, nhưng không cần thiết phải hành hạ thế chứ?”
Người phụ nữ trung niên hừ một tiếng: “Cái gì gọi là quá đáng?”
“Chúng ta đứng ở vị trí này, đâu thể bố trí ơn huệ?”
Mã trưởng lão gật đầu tán thành: “Đúng thế!”
Vương trưởng lão lo lắng: “Bọn họ mất đan điền, liệu có chết không?”
Người phụ nữ trung niên nhếch miệng cười: “Yên tâm, chỗ tôi có một cây cỏ kéo dài mạng bảy ngày!”
“Cho dù bọn họ chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cũng có thể sống bảy ngày, những cũng chỉ có bảy ngày thôi!”
“Hay là để đích thân tôi ra tay đi!”
Vừa dứt lời, người phụ nữ trung niên bước một bước đến trước mấy người Hạ Nhược Tuyết.
Giơ tay tóm về phía bụng của bọn họ!
Người đầu tiên chính là Khương Tử Cơ!
“A!”
Khương Tử Cơ kêu thảm một tiếng, phần bụng xuất hiện một cái lỗ khổng lồ.
Đan điền bị thiếu phụ trung niên móc ra!
Máu tươi đầm đìa!
Các cô gái hét lên: “Lục sư tỷ!”
“Tử Cơ tỷ tỷ!”
Cơ thể Hạ Nhược Tuyết run lên, khuôn mặt tái nhợt.
Người phụ nữ trung niên ném ra một chiếc lá của cây cỏ kéo dài mạng sống bảy ngày: “Tự nhặt lên, ăn nó đi!”
“Nếu không ăn, cô không sống được quá bảy ngày đâu! Khà khà khà!”
Giọng điệu cực kỳ đùa cợt!
Khương Tử Cơ cắn răng: “Tôi ăn! Tôi ăn!”
“Tôi nhất định phải cố gắng gượng đến lúc tiểu sư đệ ra khỏi tháp Phù Đồ!”
Cô ấy bò dưới đất bò đến, nhặt một chiếc lá của cỏ kéo dài mạng sống bảy ngày và ăn nó!”