Áo mưa lớn che đi dáng người, không ai có thể nhận ra được.Anh ấy yên lặng đứng trong mưa rất lâu, giống như một hồn ma cô đơn.
Ôn Thanh Vân không ở lại Đà Nẵng quá lâu, ở vài ba ngày thì chuẩn bị quay về rồi.
Cô ấy cũng muốn đến thăm Bạch Thư Hân trước khi đi, nhưng tiếc là cô ấy được sắp xếp đi công tác, phải đến công ty con, trong một thời gian ngắn cũng không thể thuyền chuyển về lại được.
Vốn dĩ Ôn Mạc Ngôn cũng muốn đến nhưng cô ấy không có thời gian nên đành thôi.
Hiện tại hai người yêu xa nên nói chuyện cũng rất vất vả, mặc dù vất vả, nhưng bọn họ là vất vả trong hạnh phúc. Sau khi Ôn Thanh Vân đi, dường như Đà Nẵng yên tĩnh lại.
Cô tiếp tục đi học, thỉnh thoảng được gọi về nhà họ Quý ăn cơm.
Cô không nhận lại ông bà, nhà họ Quý vẫn hơi đắn đo, dù sao thì cô và Cố Gia Huy đã buộc lại với nhau rồi. Vì vậy người nhà họ Quý vô cùng thương cô, đối xử với cô vô cùng tốt.
Cô đã rất mãn nguyện rồi, có làm nghi lễ kia hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần mình và người nhà thầm hiểu là tốt rồi.
Chẳng mấy chốc đã sắp thi cuối kỳ, sau khi thi xong, một tuần sau sẽ có bảng thành tích.
Ông trời quả nhiên không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng đứng thứ nhất trong lớp.
Lúc con chim ngốc cũng có thể phản kích.
Cô in bảng thành tích ra, vô cùng vui vẻ chạy về nhà, muốn báo tin này cho Cố Gia Huy biết. Lúc về đến nhà, Cố Gia Huy đang ngồi trên sô pha đọc báo kinh tế, uống trà xanh, cảm giác như một người cán bộ già.
Ngón tay nằm ở góc tạp chí thon dài như ngọc, các kinh mạch trên mu bàn tay đẹp vô cùng.
Cô thấy anh đang đọc tạp chí nghiêm túc như vậy thì có hơi ngại, không dám làm phiền đến anh nữa.
Cô đi chậm lại, bước đến gần dựa vào lòng anh.
Mà Cố Gia Huy cũng thuận tay ôm chặt lấy cô.
“Rất vui à?”
“Ừm, anh đoán xem?”
“Đứng nhất rồi.”
Đây hoàn toàn không phải một câu hỏi phản vấn mà là một câu trần thuật.
Hứa Minh Tâm bất lực trợn tròn mắt: “Anh không thể giả vở đang đoán một chút được à? Chẳng có chút cảm giác bất ngờ gì cả!”
“Đó là vì anh biết chắc chắn em sẽ làm được, cô vợ nhỏ của anh là thông minh tài giỏi nhất mà.”
Anh đặt tạp chi xuống, véo mũi cô, sau đó kéo cô lên tầng.
Cô để ý thấy một tấm bằng khen được đóng khung treo trên tường chỗ cầu thang.
Hứa Minh Tâm thấy cái này thì ngạc nhiên không khép được miệng.
“Anh…Sao anh có được cái này?”
“Anh làm đấy, anh còn làm cả cờ hiệu nữa, đợi lát nữa đem treo ở phòng khách.”
“Không cần! Xấu hổ quá đi mất!”
Lúc nhỏ cô cũng nhận được giấy khen, bởi vì thấy các bạn nhỏ khác đem giấy khen về nhà thì bố mẹ sẽ vui mừng rồi thưởng cho họ. Đưa bọn họ đi ăn đi chơi, hoặc là cho họ một cái ôm hay một nụ hôn. Nhưng mỗi lần cô đem giấy khen về nhà thì đều bị Hứa An Kỳ xé rách.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1375
Chương 1375