Hậu Sơn nhà họ Ô, Ô Đạo Sinh hốt hoảng xông vào trong kết giới.
Khuôn mặt già tái nhợt, không ngừng nuốt nước miếng: “Xảy… xảy… xảy ra chuyện rồi!”
“Đại ca! Hỏng rồi! Hỏng rồi!”
Ô Đạo Sinh lo sợ nhảy lên.
Thở hổn ha hổn hển!
Ô Đạo Hoành nhắm mắt ngồi khoanh hai chân: “Nhị đệ, có chuyện gì mà hoảng loạn như vậy?”
“Chẳng phải đệ đang ở cấm địa đợi tin tức sao?”
“Tính thời gian, hôm nay có lẽ là ngày thứ bảy, là ngày Diệp Bắc Minh ra khỏi tháp Phù Đồ phải không?”
Ông ta mở mắt, lóe lên tia lạnh băng: “Tên súc sinh đó chết chưa?”
“Chết rồi?”
Ô Đạo Sinh hỏi lại một câu, sau đó nhảy lên: “Tên súc sinh đó không những không chết, mà còn làm sập tháp Phù Đồ rồi!”
“Tháp Phù Đồ sập thì cũng thôi đi, dù sao cũng không có ai có thể có được truyền thừa ở bên trong!”
“Huynh biết điều đáng sợ nhất là gì không?”
“Tên súc sinh đó đã giết lão quỷ Hắc Sơn rồi!”
Ô Đạo Hoành mở to đôi mắt, cơ thể không nhịn được run lên ớn lạnh, sắc mặt vô cùng sợ hãi.
Đầu óc ông ta trống rỗng, phải qua mười mấy hơi thở, mới sượt một cái đứng bật dậy: “Ô Đạo Sinh, đệ nói lại một lần cho huynh!”
“Cái gì? Diệp Bắc Minh chưa chết?”
“Đúng thế, đại ca!”, Ô Đạo Sinh sợ đến quay vòng vòng: “Diệp Bắc Minh không những không chết, mà còn giết lão quỷ Hắc Sơn!”
“Thực lực của tên súc sinh này đúng là quá khủng bố, còn có thể giết được cả cảnh giới thánh chủ đỉnh phong như lão quỷ Hắc Sơn!”
“Bây giờ có lẽ cuộc chiến đã kết thúc rồi, nếu không phải đệ nhân lúc Diệp Bắc Minh không chú ý, thì sợ là bây giờ cũng chết trong tay hắn rồi!”
“Đại ca, làm thế nào bây giờ?”
Ô Đạo Sinh hoàn toàn hoảng loạn.
Ông ta vốn cực lỳ lùn, lại còn béo mập.
Lúc này trông giống như một quả bóng tròn lăn qua lăn lại, vô cùng hài hước!
Đổi lại là trước đây, Ô Đạo Hoành nhất định sẽ chế nhạo nhị đệ mấy câu!
Lúc này, Ô Đạo Hoành lại không cười nổi, cau chặt mày thành ba đường thẳng: “Hừ! Cho dù hắn đã giết lão quỷ Hắc Sơn, chẳng lẽ còn có thể giết vào nhà họ Ô chắc?”
Liền sau đó.