Đường trên núi bị tuyết chôn vùi không lâu, cũng không tìm thấy dấu vết nào, nếu như không tìm người trong thân chỉ đường thì bọn họ cũng không biết đường nào có thể đi ra ngoài.
Khương Tuấn và người dân trong tuyết mở đường, Cố Gia Huy đi sát ở đằng sau. trên đảo
Mỗi bước đi đều rất cẩn thận.
Đường đi trên núi rất trơn, chỉ một lát mà nước tuyết đã làm ướt hết quần áo.
Anh không quan tâm bàn thân có lạnh hay không, anh chỉ lo lắng cô có bị đông không.
“Em lạnh không?”
“Không lạnh, sau lưng anh rất ấm áp, em rất muốn ôm anh, nhưng hai tay em không có sức lực.
“Em không cần ôm tôi, để tôi đến ôm em là được.”
“Được, em chờ anh.”
Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cô không chịu nổi được ngất đi.
Cố Gia Huy ngã xuống rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bảo vệ cô, không để cho cô bị thương.
Đầu gối của anh đau đớn, nhưng bước đi nào của anh cũng rất kiên định.
Bọn họ mất tấm ba tiếng để đi hết con đường này. mỗi một giờ một phút một giây đều rất dài.
Xe đã bị chôn vùi trong tuyết, nên bọn họ không thể nào mở được, cuối cùng chỉ có thể đi bộ. chó khám bệnh gần đây nhất cách một giờ đi đường.
Cố Gia Huy không có bỏ cuộc, đủ đoạn đường này anh không ngủ nghỉ đi thông nên rất mệt nhọc.
Khương Tuấn muốn làm hộ, nhưng anh ta không có cơ hội.
Sau một giờ, trời đã về đêm, tuyết phản chiếu ánh trăng trông rất lấp lánh,
Cuối cùng bọn họ cũng đến chỗ khám bệnh.
Vết thương bị nhiễm trùng rất nghiêm trọng, các bác sĩ trong phòng khám nhỏ điều kiện hạn chế, thậm chỉ bọn họ không thể chức tay không một mũi nhỏ.
Hơn nữa, con đường đã bị tuyết phủ kín, rất nhiều vật tư y khoa bị hư hong, thậm chỉ bọn họ không có cả thuốc tế.
Cố Gia Huy nhíu mày thật chặt, anh dùng tất cả khả năng của mình, lập tức vận chuyển vật tư và bác sĩ bằng đường hàng không. bác sĩ ở trung tâm thành phố, vẫn còn đang ngủ, không biết làm sao bị bắt đi, ông ta bị đưa vào trong một chiếc trực thăng và bị chờ đi, Tới nơi, Cố Gia Huy đứng dậy, nằm chất bản tay của ông ta.
“Vết thương của vợ chưa cưới của tôi bị nhiễm trùng, cô ấy sốt cao không xuống, tôi chỉ có thể nhớ vào ông “
“Cái gì…cậu là ai? Các người đang bắt cóc tôi?”
“Nếu ông chữa khỏi cho cô ấy, nhất định tôi sẽ cảm tạ ông.”
Bác sĩ bị đẩy đến phòng bệnh, trong phòng rất đơn sơ, một phòng đơn kê ba giường không có chỗ xoay người.
Vốn dĩ bác sĩ lo không có thuốc, nhưng không ngờ có người đi vào, mang chiếc giường còn lại ra.
Bây giờ bác sĩ mới có thể sử dụng kĩ năng của mình.
“Cậu Huy, người của chúng ta đã bắt đầu xúc tuyết ở đừng nhỏ rồi, đến khi Minh Tâm phẫu thuật xong, thì chúng ta có thẻ lập tức về Đà Nẵng “
“Vậy đã bắt được đảm buôn người kia chưa?”
“Vắng, đã bắt được bọn họ rồi, bây giờ đang mang bọn họ về, khoảng hai hôm sau có thể đến Đà Nẵng”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 1402
Chương 1402