“Bắt đầu từ lúc cậu giết Lăng Thiên, tôi đã đoán trước được!”
“Chỉ cần là người có quan hệ với cậu, bố mẹ của cậu, sư phụ của cậu, huynh đệ tỷ muội của cậu!”
“Thậm chí là bạn bè của cậu, những người quen biết cậu, đều chết chắc rồi!”
Chu Hiếu Thiên lắc đầu: “Nhà họ Lăng, cậu không chọc được đâu!”
Diệp Bắc Minh bật cười: “Dù sao tôi cũng không chọc được, hay là thêm một Võ Đạo Minh đi!”
“Cậu có ý gì?”
Chu Hiếu Thiên ngẩn người.
Rất nhanh ông ta đã biết anh có ý gì!
Chỉ thấy kiếm Đoạn Long trong tay quét ngang ra!
Phụt! Phụt! Phụt
Đám người của Võ Đạo Minh còn chưa phản ứng lại, mười mấy cái đầu bay cao!
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Trong tĩnh lặng, đôi mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lai nhìn đám người Vương Càn Dương: “Vương trưởng lão, là các ông gọi người của Võ Đạo Minh đến phải không?”
Vương Càn Dương và mấy ông lão sợ đến tê dại da đầu.
Thụp một tiếng quỳ dưới đất!
“Tông chủ, xin tha mạng!”
“Tông chủ, đều là chú ý của tên tiểu nhân Vương Càn Dương!”
“Tông chủ, chúng tôi không dám có chút lòng phản nghịch nào!”
“Tông chủ, chúng tôi tình nguyện ký khế ước linh hồn với cậu, mãi mãi thần phục cậu!”
Mấy ông lão điên cuồng dập đầu.
Vương Càn Dương mềm nhũn dưới đất!
Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Muộn rồi!”
Một lần bất trung, cả đời không dùng đến!
Hơn triệu đệ tử Thanh Huyền Tông bên ngoài đại điện thấy vậy, đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến Diệp tông chủ!”
…
Trong hội trường phòng khách Thanh Huyền Tông.
Chu Hoàng giới thiệu: “Anh Diệp, đây là bố của tôi, Chu Hiếu Thiên!”
“Ông ấy bị thương, cần anh ra tay!”
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu: “Tôi nợ cô một ân tình, để tôi xem trước rồi nói”.
Chu Hiếu Thiên cau mày: “Tôi đã bị thương rất nhiều năm, cậu chắc chắn có thể chữa khỏi chứ?”
Diệp Bắc Minh không thèm giải thích: “Nếu không tin tôi, các người có thể ra về!”
Chu Hiếu Thiên lập tức nổi giận!
“Cậu thanh niên, cậu có thái độ gì vậy?”
“Nếu không phải nể tình cậu quen biết Hoàng Nhi, tôi đã quay người bỏ đi rồi!”
Ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu có chút thực lực, nhưng cậu đã đắc tội với Võ Đạo Minh và nhà họ Lăng!”
“Bất kỳ người nào đắc tội với hai thế lực này, đều chết chắc!”
“Cậu đắc tội với hai bên cùng lúc, ngoại trừ nhìn thấy cậu hành động theo cảm tính và ngu xuẩn ra, thì không nhìn thấy gì hết!”
Diệp Bắc Minh cũng không hề khách sáo: “Đừng nhìn nhận tôi bằng ánh mắt của ông, hiểu không?”
“Cậu!”
Chu Hiếu Thiên nổi giận đùng đùng, quay người định bỏ đi.
Nếu không phải Chu Hoàng kéo lại, ông ta sớm đã rời khỏi Thanh Huyền Tông: “Bố, đến thì cũng đến rồi”.
“Bố để anh Diệp xem trước thì hơn!”