Chỉ còn một thanh kiếm Đoạn Long rơi dưới đất!
“Chỉ…”
“Chỉ thế là chết rồi?"
Lăng Yên, Ngạo Cửu Thiên, Lãnh Vô Thần đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Lăng Vận Nhi khóc đẫm nước mắt, ánh mắt trống rỗng: “Anh Diệp!”
Chu Hoàng và nhóm Đỗ Băng Nhược cũng chạy tới Ma Quật.
Nhìn thấy cảnh tượng “Diệp Bắc Minh” bị một cú chụp nổ tung kia!
Trong nháy mắt.
Cơ thể mềm mại của Chu Hoàng run run: “Không! Không! Không đâu!”
“Anh Diệp! Anh Diệp!”
Cô ta phát điên lên mất rồi, đầu óc trống rỗng!
Đỗ Băng Nhược đứng yên đó, há miệng, mất hồn thật lâu: “Anh ta đã chết rồi ư?”
“Chẳng lẽ mình nhìn nhầm? Một thiên tài yêu nghiệt như thế, vậy mà chết rồi?”
Cổ Cư Nhân lắc đầu: “Tiểu thư, mấy năm nay, vùng đất Nhật Lạc đã tiễn đi rất nhiều thiên tài rồi”.
“Hơn nữa, Diệp Bắc Minh này mạnh nhưng cũng không phải là sự mạnh mẽ tuyệt đối!”
“Cũng chỉ dựa vào Lôi Bạo Châu mà thôi, thật sự gặp phải cảnh giới Thần Vương thì sao anh ta có thể đánh lại?”
Mất rất lâu sau.
“Cũng đúng, chúng ta đi thôi”.
Đỗ Băng Nhược thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Diệp Bắc Minh phát ra tiếng người như quái vật: “Khà khà khà, đó là kiếm Long Đồ mà nhỉ?”
“Kiếm này, lão lấy!”
Tiện tay chộp lấy, cất kiếm Đoạn Long vào túi.
Lãnh Vô Thần há miệng thở dốc: “Tiền bối, kiếm này…”
Diệp Bắc Minh cười đầy ẩn ý: “Ông có hứng thú với thanh kiếm này lắm hả? Nói muốn thì tới đây mà lấy!”
Lãnh Vô Thần lạnh run, vội vàng lắc đầu: “Không không không, vãn bối không dám!”
“Không dám thì câm!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh.
Lãnh Vô Thần sợ tới mức á khẩu không trả lời được, tức giận nhưng không dám nói, trông hết sức buồn cười.
Trong bóng tối, một người đàn ông trung niên mặc giáp chiến hít sâu một hơi: “Nguy rồi! Tiểu sư đệ của chủ nhân chết…”
Một lát sau.
Chu Hoàng kịp phản ứng lại, cắn răng: “Thôi, người cũng đã chết rồi thì còn giá trị gì nữa?”
Cô ta lấy một đôi vớ trong nhẫn trữ đồ ra.
Trên đó vẫn còn sót lại hơi thở của Diệp Bắc Minh!
Sau tối hôm qua, cô ta đã tạo ra một đôi vớ giống hệt đôi của anh vậy.
Đôi Diệp Bắc Minh đang mang, là thứ được làm lại.
Đôi này, mới là đôi ban đầu!
Nhìn giọt nước trên tất.
Vẻ mặt Chu Hoàng hiện lên vẻ tức giận: “Sao mình lại làm những chuyện thế này? Đúng là điên rồi!”
“Từ giờ trở đi, sẽ không có ai biết chuyện này”.
Cô ta dùng chân khí ngưng tụ thành một ngọn lửa!
Vớ đã bốc cháy, hóa thành một đống tro tàn.
Một giây sau.
Chu Hoàng xoay người, nhanh chóng biến mất trong bóng tối.