Xa xa, ánh mắt Dạ Thánh Quân dừng trên người Diệp Bắc Minh, sát ý sôi trào!
Nam Cung Chính bên cạnh vẫn nhắm mắt lại, giống như tất cả những chuyện này không có liên quan gì đến ông ta vậy.
Chu Hoàng tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp tràn ngập tơ máu: “Anh đang nói huơu nói vượn cái gì vậy?”
“Tôi rửa chân cho anh? Diệp Bắc Minh, anh điên rồi sao?”
“Tôi là đại tiểu thư nhà họ Chu, bố tôi là người đứng đầu nhà họ Chu, tôi sẽ rửa chân cho anh ư?”
“Cho dù anh có muốn nói dối thì cũng phải tìm một chuyện đáng tin hơn một chút chứ?”
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
Chỉ còn lại mỗi tiếng kêu gào của Chu Hoàng.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Vậy sao?”
“Tất cuả tôi có dùng tốt không?”
Đôi mắt đẹp của Chu Hoàng co rút lại một chút, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
“Anh!”
Diệp Bắc Minh đã biết rồi ư?
Sao có thể!
Giờ phút này, Chu Hoàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, cô ta hoàn toàn không để ý đến hình tượng nữa: “Diệp Bắc Minh anh đang nói cái gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu lời anh nói!”
“Người đâu, giết anh ta cho tôi!”
Cô ta vừa dứt lời, hơn mười lão già đi ra từ bốn phía, đều là cảnh giới Thánh Chủ.
Bọn họ cầm binh khí trong tay, đánh tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Mấy bàn tiệc rượu xung quanh hóa thành bột phấn trong nháy mắt, có thể thấy được mười mấy người cảnh giới Thánh Chủ hợp sức khủng bố đến mức nào!
“Nhóc con không biết sống chết!”
“Nơi này là nhà họ Chu, một tên nhóc cảnh giới Hợp Nhất nho nhỏ như cậu có thể giương oai được sao?”
“Bây giờ cậu có hối hận cũng muộn rồi, kiếp sau chú ý hơn đi!”
Mười mấy lão già nhe răng cười.
Lao đến như dã thú.
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Vậy sao?”
Anh nâng tay lên túm lấy một lão già đi đầu tiên, dùng sức xé rách.
Răng rắc!
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, máu me bay tứ tung!
Cánh tay của lão già cảnh giới Thánh Chủ lại bị xé đứt.
Lão già hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh, lại thấy một bàn tay chộp tới đỉnh đầu mình.
Ầm!
Đầu của lão già nổ tung như dưa hấu!
“A!”
Đám khách khứa ngồi ở đây vô cùng hoảng sợ, một cảnh giới Thánh Chủ lại bị giết như vậy sao?
“Cậu ta đã có thể giết được cả cảnh giới Thánh Chủ ư?”, Chu Đỗ Di vô cùng khiếp sợ.
Đạm Đài Trần sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Chị Lâm, tên nhóc này...”
Đạm Đài Lâm hít sâu một hơi: “Sao có thể!”
Diệp Bắc Minh không hề dừng lại.
Anh chủ động phóng ra, nhảy đến trước mặt mười mấy lão già cảnh giới Thánh Chủ.
Anh giống như một con dã thú, bắt lấy tay chân bọn họ, mạnh mẽ xé rách cơ thể mười mấy người!
Máu me và thi thể chất đống một chỗ.
Nhìn mà ghê người!
Da đầu của mọi người run lên, vừa sợ hãi vừa hối hận.