“Mẹ kiếp! Nhà họ Chu giấu kỹ quá!”, rất nhiều người chậc lưỡi hít hà.
Con người một vài võ giả quyền cao chức trọng ngưng đọng lại: “Dù sao cũng là gia tộc thượng cổ, chút bí mật này vẫn phải có”.
Mắt đẹp Đạm Đài Lâm nhìn chằm chằm kiếm Hi Hòa.
Lấy ra lưu ảnh thạch, lặng lẽ ghi chép!
Mí mắt Chu Đỗ Di giật giật, chuẩn bị báo cáo chuyện này cho gia tộc.
Ánh mắt của Tôn Kiếm Khung nóng như lửa, chỉ muốn đi lên nuốt lấy kiếm Hi Hòa!
Thần khí đứng thứ 10 trên bảng xếp hạng Thần Kiếm đại lục Chân Võ!!!
Ai không đỏ con mắt?
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, thanh kiếm Hi Hòa và kiếm Đoạn Long cùng một cấp bậc không?”
Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lẽo: “Nhóc con, thứ sắt vụn gì vậy?”
“Mười thanh kiếm Hi Hòa cũng không bằng kiếm trong tay cậu, hiểu không?”
Diệp Bắc Minh không tin: “Nếu như kiếm Hi Hòa không bằng kiếm Đoạn Long, sao có thể chống đỡ được công kích của nó?”
“Trước kia bất kỳ binh khí nào đụng chạm vào kiếm Đoạn Long cũng sẽ bị hỏng trong nháy mắt”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nhóc con, kiếm Hi Hòa sinh ra kiếm linh!”
“Kiếm Đoạn Long còn chưa khôi phục hoàn toàn, chờ khi cậu khiến kiếm Đoạn Long sinh kiếm linh thử xem?”
“Cậu so sánh như vậy tương đương với việc lấy thời điểm kiếm Đoạn Long thấp nhất so sánh với đỉnh phong của người ra, hiểu không?”
Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.
Nhưng những người khác không biết điều này!
Vù!
Đột nhiên, kiếm Hi Hòa kêu vang một tiếng.
Vạn đường kiếm khí sôi trào, ngưng tụ thành bóng người trăm trượng, tiện tay cầm lấy kiếm Hi Hòa.
“Kiếm linh!”
Con mắt mọi người co lại.
Lúc này, một giọng nói già nua sâu trong nhà họ Chu truyền đến: “Diệp Bắc Minh, chuyện này đến đây kết thúc!”
“Lão phu đã biết ân oán giữa cậu và Chu Hiếu Thiên, chuyện cậu giết Chu Hiếu Thiên có thể nhà họ Chu không truy cứu”.
“Bắt đầu từ bây giờ, cậu rời khỏi nhà họ Chu, từ nay về sau ân oán giữa nhà họ Chu và cậu được xóa bỏ, nước vào không phạm nước sông!”
Cái gì?
Nhà họ Chu… không truy cứu Diệp Bắc Minh?
Võ giả có mặt trố mắt nghẹn họng, hoàn toàn ngây người.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đạm Đài Lâm mặt không dám tin.
Đạm Đài Trần ngây ra: “Chị Lâm, vị lão tổ nhà họ Chu này ngốc sao? Không truy cứu?”
Đôi mi thanh tú của Chu Đỗ Di hơi nheo lại, rơi vào trầm tư.
“Minh chủ, vị này nhà họ Chu có ý gì?”, mười mấy nguyên lão của Võ Đạo Minh nhìn về phía Tôn Kiếm Khung.
Chân mày Tôn Kiếm Khung nhíu chặt lại.
Suy nghĩ một lúc liền lắc đầu: “Tôi cũng không biết”.
Không chỉ là những người khác, ngay cả Chu Nhân Kiệt cũng không đồng ý: “Anh tư, anh có ý gì?”