Bên trong ngọn lửa xuất hiện thị giác của Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần trước khi tử vong, một thanh niên cực kỳ lạnh lùng xuất hiện ở trong ngọn lửa!
Anh cầm một thanh trường kiếm màu đen có long văn quấn quanh, không có chút cảm xúc nào giết chết hai người!
"Tôi chẳng cần biết cậu là ai, nhất định tôi cũng sẽ khiến cậu nếm thử mùi vị người thân chết đi!"
Mái tóc dài đen nhánh của Ngạo Tuyệt dựng thẳng lên, hoàn toàn rơi vào điên cuồng!
...
Bên trong Trụy Long cốc hoàn toàn tĩnh mịch.
Giờ phút này, cả người Tiểu Độc Tiên dâng lên lực lượng sinh mệnh cường đại, ngọn lửa thiêu đốt tất cả quần áo trên người cô ấy!
Da thịt trên người cô vốn hóa thành màu đen bởi vì kịch độc.
Giờ phút này đã biến trở về màu sữa bò!
Da thịt mềm mại không tì vết!
Diệp Bắc Minh trợn cả mắt lên nhìn.
Đột nhiên.
Bịch bịch bịch!
Những tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Diệp Bắc Minh nhướng mày, phóng ra một luồng ma khí màu đen bao vây lấy tam sư tỷ!
Tôn Kiếm Khung dẫn theo đám người Võ Đạo Minh khoan thai tới chậm.
Nơi đây chỉ còn lại thi thể cùng máu tươi đầy đất.
Đám người Võ Đạo Minh sợ ngây ra!
Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh đứng trước một đám ma khí màu đen kia: "Cậu Diệp, người đâu hết cả rồi?"
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: "Đều bị tôi giết rồi".
"Cái gì?"
Cả người Tôn Kiếm Khung cứng ngắc giống như gặp quỷ: "Cậu... Cậu nói cái gì?"
Đám nguyên lão khác của Võ Đạo Minh cũng hoàn toàn hóa đá, cứng ngắc đứng tại chỗ.
"Tiểu sư đệ..."
Lúc này, một giọng nói vang lên.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn đám người Tôn Kiếm Khung một chút: "Mấy người còn không rời đi?"
"Vâng, vâng! Vâng!"
Đám người Võ Đạo Minh không dám thất lễ, nhanh chóng rời đi.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, bước một bước vào bên trong ma khí.
Tiểu Độc Tiên đã sớm lấy một bộ quần áo ra mặc vào.
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh hơi biến hóa!
Tiểu Độc Tiên cười khúc khích: "Sao vậy tiểu sư đệ, nhìn vẻ mặt của em thì có vẻ có chút thất vọng nhỉ?"
Diệp Bắc Minh liền vội vàng lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có!"
"Đúng rồi tam sư tỷ, sao chị lại ở vùng đất Nhật Lạc?"
"Lúc em đến vùng đất Nhật Lạc, sao chị lại không ra gặp em? Làm hại em gây ra chuyện lớn như thế".
Tiểu Độc Tiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Là mẹ em bảo chị ở vùng đất Nhật Lạc chờ em, thuận tiện đi làm một chuyện cho em!"
"Chuyện gì?"
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Tiểu Độc Tiên thần bí cười một tiếng: "Chuyện này, tiểu sư đệ đã tự hoàn thành rồi".
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Hả?"
Tiểu Độc Tiên che miệng cười khẽ, nào còn có dáng vẻ của nữ hoàng Độc Tiên: "Mẹ em bảo chị ở lại vùng đất Nhật Lạc để trông coi rồng đen".